836
Vy Hiên chợt nhận ra, nghĩ đến hành vi trẻ con của mình, Vy Hiên mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Bảo Ngọc, nên đã cài đặt chế độ im lặng cho điện thoại.”
Ánh mắt anh uy hiếp nhìn cô: “Sau đó, nửa đêm nửa hôm chạy đến đây chơi đàn?”
“Ừ.”Vy Hiên trả lời một cách bình tĩnh, “Không ngủ được, muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Cô ngẩng đầu lên, vươn cái eo lười biếng của mình, thản nhiên mỉm cười. Nhìn bầu trời đêm, chớp mắt có thể tìm thấy được sao Bắc Cực, nụ cười cô lan tỏa trong vô thức.
Tập Lăng Vũ gắt gao nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua biến hóa của nụ cười trên gương mặt cô.
Nụ cười sáng rực, có chút chói mắt.
Anh cúi đầu, âm thanh bình tĩnh nói: “Tôi chưa từng nghe em nói về chuyện đàn cello.”
Anh biết rằng lúc nhỏ cô chơi đàn rất tốt, nhưng sau này lại không biết vì sao, cô không hề đề cập bất cứ chuyện gì về đàn nữa, anh cũng không hỏi nhiều. Quỹ đạo của cuộc sống, đều ở ngay trên người cô, còn những thứ khác chỉ là dư thừa.
Nhưng đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ chơi đàn của cô, anh lại không nhận ra cô! Đó không phải là Vy Hiên mà anh quen biết, bóng dáng của cô, cách anh rất xa, không phải là khoảng cách mà một cái vươn tay là có thể chạm đến nữa.
“Ừ, tự nhiên muốn chơi cello, vì thế, hôm nay kéo theo Bảo Ngọc đi mua đàn.”
Tập Lăng Vũ quét mắt lên trên chiếc đàn cô đang ôm: “Hôm nay đi mua?”
Vy Hiên ngập ngừng một thoáng, rồi nói thẳng: “Là Liên Cẩn Hành tặng.”
Đôi mắt của Tập lăng Vũ thay đổi, nhìn chằm chằm cô. Đèn đường trên đầu lúc tối lúc sáng, khi thì giấu đi thân hình anh vào trong bóng tối, khi thì lại chiếu ra âm khí tà ác đang quấn quanh gương mặt anh.
“Lần này giải thích như thế nào?” Anh đứng yên tại chỗ, âm thanh trầm đục, có chút ủ rũ.
Vy Hiên nhíu mi, mấp mánh môi, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng lắc đầu: “Tôi không cần giải thích.”
“Không cần?” Anh nhướng mày, bước về phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô nhận quà của một tên đàn ông khác, lại còn nhận một cách yên tâm thoải mái như vậy? Tại sao, Phạm Vy Hiên, cô sợ tôi không có tiền mua tặng cô sao? Cô muốn cái gì chỉ cần nói ra, tại sao lại nhận đồ của anh ta chứ?”
Vy Hiên ngây người nhìn chằm chằm anh, đôi mắt tràn ngập bi thương, giống như một con dao, ghim chặt vào trái tim anh.
Trái tim anh dịu lại, tưởng tượng mỗi lần như vậy trước đây, bất luận cô như thế nào anh đều sẽ tha thứ! Kể cả cô có tự tay đâm anh vài nhát, cũng chẳng sao!
Nhưng….
Dường như khoảng khắc khi thấy hình ảnh Vy Hiên chơi đàn, khoảng cách giữa hai người cách dần cách xa khiến anh cảm thấy sợ hãi.
Anh cố gắng quay đầu đi chỗ khác, không nhìn cô nữa.
“Trả đàn lại cho anh ta, nếu cô thích, tôi sẽ mua cái mới cho cô.”
Phía sau không hề có câu trả lời.
Anh lại quay đầu lại, vẻ mặt khó chịu: “Có nghe hay không?”
Lần này, Vy Hiên luôn điềm tĩnh, ôn hòa trước mặt anh, lại nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi lắc đầu đáp: “Không cần.”
Tập Lăng Vũ sững sờ, đây là lần đầu tiên, Vy Hiên nói không với anh, rất kiên quyết, nói không cần.