Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 833




Chương 833

Nhiếp Vịnh Nhi dường như cũng muốn chứng thực, vội vã đi theo ông ta, cẩn thận hỏi: “Con người chị Vy Hiên rất tốt, chị ấy làm việc trong một tòa soạn báo, chồng chưa cưới là Tổng Giám đốc của Hoa Vũ, Liên Cẩn Hành.”

Dương Hoảng không nói gì nữa, đến tận khi tới cửa, ông ta mới quay đầu lại: “Sau khi trở về phải luyện tập nhiều hơn, đừng nghĩ đến những chuyện không liên quan đến cuộc thi, tôi trở về trước.”

“Vâng, em biết rồi, tạm biệt giáo sư Dương.”

Nhìn theo bóng lưng của Dương Hoảng, Nhiếp Vịnh Nhi nghi hoặc cau mày: “Lẽ nào mình đoán sai?”

Sau khi Dương Hoảng trở về nhà, lập tức mở máy tính tìm kiếm tin tức về người đàn ông có tên là Liên Cẩn Hành.

Ông ta tìm kiếm từng trang tin tức, quả nhiên nhìn thấy một bài báo về Liên Cẩn Hành và vợ chưa cưới của anh. Ông ta nhấn mở đường link, sau khi nhìn thấy bức ảnh đầu tiên, ông ta vội vàng kinh ngạc.

Thậm chí nhiều năm về sau, chỉ cần liếc nhìn một cái ông cũng có thể nhận ra cô- Phạm Vy Hiên. Người học sinh tài năng duy nhất trong đời, được ông công nhận.

Dương Hoảng tháo kính xuống, từ từ lau mắt kính và nhìn vào màn hình máy tính một lần nữa. Tầm nhìn của ông trở nên mờ nhạt dần, nhưng ký ức lại ngày càng rõ ràng…

Năm ấy, Phạm Vy Hiên thất bại trong cuộc thi. Ông cho rằng những việc làm quấy phá nảy sinh từ sự kiêu ngạo, tự phụ do tuổi nhỏ đã nổi tiếng. Vì vậy, trước mặt mọi người, ông đã mắng cô một trận dữ dội. Thậm chí, còn tự tay bẻ gãy cây vĩ kéo đàn do chính ông chọn giúp cô!

Không ngờ rằng, cô đã khóc và nói sẽ không bao giờ chơi cello nữa…..

Cô là học sinh mà ông tự hào nhất! Tài năng của cô khiến ông ghen tị, cũng khiến ông cảm thấy điên cuồng vì nó. Đó là thứ mà bất cứ nhạc sĩ nào cũng khát vọng, nhưng không phải ai cũng có thể đạt được. Người khác cần rất nhiều cố gắng, nỗ lực và mồ hôi để đổi lấy, nhưng cô lại rất dễ dàng có được. Ông đặt tất cả hi vọng vào cô. Ông tin, cô sẽ giúp ông hoàn thành được giấc mơ âm nhạc chưa thực hiện được của mình và cô sẽ đạt được những thành tựu phi thường. Do đó, ông tuyệt đối không cho phép cô nói ra lời từ bỏ.

Lần đầu tiên, ông đánh cô.

Âm thanh của cái tát ấy, cho đến tận bây giờ, vẫn thỉnh thoảng vang lên ở bên tai ông.

Mãi đến ngày hôm sau, khi tin tức trên báo tràn ngập, ông mới biết chuyện xảy ra với ba của Phạm Vy Hiên tối qua. Ông không ngừng tự trách mình, thật khó để tưởng tượng nổi, tuổi còn nhỏ như cô, lại chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình ba cô ngã xuống trên Tivi. Đó là loại tâm trạng gì khi đứng trên sân khấu. Nhưng ông lại…….

Ông vội vã đi đến nhà cô, nhưng kết quả lại nhìn thấy rất nhiều nhà báo đang đứng trước cửa nhà……

Sau này, Phạm Vy Hiên rời đi, nghe nói là chuyển đi đến một nơi rất xa.

Sau đó, ông mất đi tin tức của cô.

Xuất phát từ sự tiếc nối trong lòng của Dương Hoảng, cũng vì cảm thấy xấu hổ, tự trách bởi hành vi của chính mình mà cho đến tận bây giờ ông cũng không thể buông bỏ được người học sinh này.

Đeo lại chiếc kính đã được lau sạch sẽ, một lần nữa lại nhìn lên trên tấm ảnh kia, ánh mắt ông vẫn còn một chút mơ hồ.

Cô bé năm ấy, đã lớn như vậy, còn có một người chồng chưa cưới……

Nhưng điều ông muốn biết nhất, là cô có còn chơi cello không?

Cái tát của ông, có hay không, đánh vỡ tia hi vọng còn lại của cô?

Tiếng điện thoại vang lên, khi trời đã khuya.

Vy Hiên với tới điện thoại ở trên bàn, nhìn tên hiển thị trên màn hình, lập tức ngồi dậy. Bảo Ngọc vẫn còn đang ngủ say, cô lặng lẽ đứng dậy đi ra phòng khách.