Chương 823
Tiểu Tần không tự nhiên “Vâng” một tiếng, nhịn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, anh ta nhỏ giọng nói: “Tổng Giám đốc Liên… Mặc dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao anh cũng nên đi dỗ dành cô Phạm đi, cô ấy khóc rất thương tâm! Phụ nữ là loài động vật ích kỷ, một khi đã ghi thù, sau này thật sự sẽ luôn luôn nhớ về chuyện này! Giống như đeo một chiếc vòng kim cô trên đầu, khi không vui sẽ niệm thần chú, thật sự sẽ rất đau đầu!”
Tiểu Tần hoàn toàn cảm thấy đồng cảm với cô nên nói ra những lời này, đây đều là những bài học đẫm máu của anh ta!
Liên Cẩn Hành liếc mắt nhìn anh ta, chậm rãi nói: “Cô ấy không phải là người phụ nữ như vậy.”
Tiểu tần trợn mắt nhìn chằm chằm anh, không dám tin, những lời ấu trĩ, ngây thơ như vậy lại do chính ông chủ của anh nói ra!
Xong rồi, Tổng Giám đốc Liên hết thuốc chữa rồi.
Khi Tiểu Tần đi ra ngoài, đúng lúc Nhiếp Vịnh Nhi đeo chiếc celo trên lưng đi vào phòng họp.
“Trợ lý Tần!” Nhiếp Vịnh Nhi gọi anh ta, lo lắng hỏi: “Chị Vy Hiên… Sao rồi? Nhìn chị ấy dường như không vui, có phải tôi làm sai chuyện gì không?”
Tiểu Tần cười, an ủi cô ta: “Không phải là lỗi của cô, cô Vy Hiên và Tổng Giám đốc Liên của chúng tôi có chút hiểu nhầm mà thôi.”
“Tổng giám đốc Liên?” Nhiếp Vịnh Nhi lo lắng, gấp gáp hỏi: “Vậy sẽ có ảnh hưởng đến chị Vy Hiên không?”
Tiểu Tần nghi ngờ nhìn cô ta: “Vợ chồng sắp cưới cãi nhau là chuyện rất bình thường, có lẽ sẽ không có ảnh hưởng gì đâu.”
Vợ chồng sắp cưới?
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Nhiếp Vịnh Nhi, Tiểu Tần hiểu ý: “Cô chắc không biết, cô Phạm là vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc Liên, đồng thời cũng là bà chủ tương lai của chúng tôi.”
Nhiếp Vịnh Nhi kinh ngạc: “Thật ư? Nhưng một chút cũng không nhìn ra! Chị Vy Hiên rất ân cần!”
“Ừm, cô Phạm là một người không thích thể hiện trước mặt người khác, cô ấy cũng không hề kiêu ngạo, nhân viên trong công ty đánh giá rất cao cô ấy.”
Trước khi đưa cô vào thang máy, xác định thời gian gặp mặt lần sau, rồi Tiểu Tần mới rời đi.
Nhiếp Vịnh Nhi lập tức cảm thấy ngưỡng mộ Phạm Vy Hiên, cô có công việc của riêng mình, còn có một người chồng sắp cưới ưu tú như vậy, đây mới là người chiến thắng trong cuộc sống mà!
Nhưng, nói đến cái tên “Phạm Vy Hiên” này, rốt cuộc cô ta đã nghe thấy ở đâu rồi chứ?
Nhiếp Vịnh Nhi hao tâm tốn sức suy nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ ra được chút manh mối nào.
Lúc này, điện thoại kêu, cô ta đi vào thang máy nghe điện thoại: “Giáo sư Dương… Vâng ạ, bên này đã kết thúc rồi… Được ạ, em lập tức trở về trường…”
Trong nháy mắt khi cúp điện thoại, cô ta bỗng nhiên nghĩ đến…
Là giáo sư Dương!
Không sai, giáo sư Dương đã từng nhắc đến cái tên “Phạm Vy Hiên” này!
Trong tiết học đó, giáo sư Dương có chút thương cảm nói: Trong tất cả học sinh của ông ấy, chỉ có một người duy nhất có thiên phú, năm tuổi đã lên sân khấu, bảy tuổi đã nổi tiếng, từ nhỏ đã được hưởng những hào quang tốt đẹp. Hơn nữa, cô ấy còn là một trong những học sinh lười nhất, không thích luyện đàn, nhưng luôn ghi nhớ bản nhạc nhanh nhất, đối với tuổi của cô ấy mà nói, cho dù bài nhạc có khó đến đâu, chỉ cần nghe một lần,có thể dựa vào trí nhớ mà kéo ra bản nhạc đó…
Nhiếp Vịnh Nhi vẫn luôn nhớ đến tận bây giờ, vẻ mặt tự hào của giáo sư Dương khi nhắc đến cô học sinh đó.
Cô ta vội vàng sải bước nhanh hơn…