Chương 768
Đúng lúc, đầu kia có người gọi Tập Lăng Vũ, anh ta nói: “Đêm nay có xã giao, buổi tối lại gọi điện thoại cho cô.”
“Ờ.” Vy Hiên không yên lòng.
Tập Lăng Vũ không vui: “Phạm Vy Hiên, cô xác định đây là ngày đầu tiên lui tới sao? Không chút nhiệt tình, điện thoại cũng không chủ động gọi một cuộc, tối thiếu, cô phải để cho tôi biết cô cũng giống như tôi, tùy thời tùy chỗ đều đang nhớ cô đấy!”
Vy Hiên ngừng lại, khuôn mặt đỏ bừng. Cũng may cửa thang máy mở ra, tay cô ôm lấy ống nghe đi ra ngoài: “Nào có yêu cầu buồn nôn như vậy chứ?”
Yêu đương, cô chưa từng trải qua, cũng không nắm được cách ở cùng một chỗ với Vũ. Thời gian bọn họ ở với nhau cũng quá lâu rồi, lâu đến mức cô cho rằng không cần phải dính lại với nhau nữa. Cho nên, chỉ cần cảm giác thích lẫn nhau là được rồi.
“Buồn nôn sao? Tôi còn chưa yêu cầu cô nói càng buồn nôn hơn nữa đấy!” Tập Lăng Vũ thở dài một tiếng: “Cô dứt khoát làm tức chết tôi đi!”
Bị sự bất đắc dĩ trong miệng anh ta chọc đến bật cười, đi đến góc nhỏ không người, mặt Vy hiên đỏ hồng, không được tự nhiên lại nghiêm túc nói: “Vũ, tôi tưởng cậu biết rõ, tôi đang cố gắng thích ứng…”
Đối với một cậu bé có thể xem như là nhìn lớn lên, nói chuyện tình ý triền miên như vậy, Vy Hiên cần phải có khoảng thời gian để điều chỉnh tâm tình.
Tập Lăng Vũ tận lực đè thấp giọng, có vẻ có chút phiêu: “Vậy thì nhanh chóng thích ứng một chút, tôi sợ tôi nóng lên quá nhanh, thiêu đốt chính mình.”
“Tiểu Phạm?” Sau lưng có người gọi cô.
Vy Hiên quay đầu lại, nhìn thấy là tổng biên tập, lập tức nói với người trong điện thoại: “Tôi còn có việc…”
Không đợi bên này nói xong, tổng biên tập đã bị kích động, không thể chờ đợi được hỏi: “Cô đi nói chuyện với Ngài Liên bên kia thế nào? Anh ta có đồng ý hay không?”
Vy Hiên dường như lập tức cúp điện thoại.
Nhưng mà, vẫn là muộn một bước.
Điện thoại bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm lấy, xoa xoa ốp điện thoại không hề mềm mại, bắt đầu có chút đâm tay rồi.
“Tổng giám, đã đến giờ họp rồi..” Thư kí đẩy cửa đi vào, bị anh ta như một cơn gió lớn, đụng trúng bả vai đau đớn.
“Tống giám! Ngài đi đâu? Tổng giám đốc giao cho…”
Thư Ký chạy chậm muốn theo sau, bị áo khoác tây trang bay đến trước mặt che lại đầu.
Một chiếc xe mô tô màu đen, xé gió bay qua đoạn đường phồn hoa.
Vy Hiên báo cáo với tổng biên tập, nói Liên Cẩn Hành sẽ bỏ thời gian xem xét, tổng biên tập lập tức khen ngợi cô làm tốt lắm. Vy Hiên không lưu cho mình một cơ hội sống nào.
Túi giấy đựng quần áo, bị cô bỏ vào ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc, sau khi đóng lại lập tức dùng chìa khóa khóa lại.
Mắt không thấy tâm không phiền, lúc này mới bình tĩnh một chút.
Chị Trương bưng cốc vào phòng, lúc đi ngang qua thì nói một câu: “Tiểu Phạm, bài viết chuyển đến hộp thư của cô rồi.”
“Tôi lập tức xem.” Vy Hiên dứt khoát vùi đầu vào công tác, không suy nghĩ mấy chuyện phiền lòng nữa.
Dù sao, cuộc đời còn quá dài, con đường phải đi từng bước một, đi quá nhanh, ngược lại sẽ rối loạn tiết tấu phía sau.
Vùi đầu vào công việc, thời gian trôi qua rất nhanh.