Chương 763
Trương Thanh Đình tay không, cứng ngắc chán nản rơi xuống, phản ứng của cô đã rõ ràng nói cho anh ta biết, không thể nào, tất cả những nguyện vọng tốt đẹp đều là mơ mộng hão huyền. Cho dù cô không hận, cô cũng sẽ sợ hãi.
Mà sự sợ hãi khảm vào trong xương cốt, đúng là tự tay anh ta khảm vào, anh ta hủy đi sự tốt đẹp của mình, cũng hủy đi cô.
“Nếu như tôi tiếp nhận cô ấy, yêu cô ấy, sống với cô ấy cả đời, có phải em… sẽ tha thứ cho tôi hay không?”
Mỗi một chữ nói ra, anh ta đều có thể nghe được tiếng nứt vỡ trong lòng vọng lại.
Tình yêu của cô đã trở thành yêu cầu xa vời, chỉ còn sự tha thứ của cô, anh ta không thể lại mất đi.
Hai tay giấu trong tay áo bị Vy Hiên xiết chặt, tay phải liên tục run rẩy. Nhưng cô cắn răng chịu đựng, gật đầu: “Đúng.”
Trương Thanh Đình nở nụ cười: “Được, anh đồng ý.”
Tâm Vy Hiên lập tức bị cái gì hung hăng đánh vào, nụ cười trên mặt anh ta, còn có nước mắt hiện ra trong mắt anh ta, đều đang hèn mọn nói với cô, anh ta sẽ thật sự rất đau.
“Cảm ơn.” Vy Hiên xoay người, nói nhỏ.
Anh ta ngồi trên ghế, không còn cao lớn, nhưng một người già ở cái tuổi xế chiếu.
Bóng hình của cô xa dần, biến mất trong tầm mắt mơ hồ của anh.
Dương Mạn Tinh đi đến, hôm nay cô ấy chói lọi, từ quần áo đến trang điểm, cô ấy đều dùng hết tâm tư.
Lần thứ hai bước vào chỗ này, bất kể là bắt đầu hay kết thúc hôn nhân, cô ấy đều muốn mình dùng hình ảnh đẹp đẽ xuất hiện trong ký ức của anh ta.
Muốn gọi điện cho anh ta, lấy điện thoại di dộng ra thì đã có người đừng trước mặt cô ấy.
Cô ấy ngẩng đầu, là Trương Thanh Đình.
Nét mặt của anh ta rất phức tạp, hai mắt có chút hồng, cứng nhắc nhìn cô ấy, giống như hạ quyết tâm rất lớn, trịnh trọng nói: “Mạn Tinh, anh muốn cùng em, tiếp tục sống.”
Dương Mạn Tinh cho là mình nghe nhầm, cô ấy cau mày, cảnh giác nhìn anh: “Trương Thanh Đình, anh đang đứng đây đùa giỡn với em sao?”
Trương Thanh Đình lắc đầu, cố gắng cắn chặt răng đang run lên, giọng nói trầm đến mức khó lọt vào tai: “Anh chỉ là, không muốn bỏ qua cơ hội cuối cùng.”
Dương Mạn Tinh kinh ngạc nhìn anh: “Anh… biết mình đang nói gì không?”
“Mạn Tinh, anh muốn thử yêu em… có thể giúp anh không?” Anh ta cười ấm áp, khóe mắt cũng ẩm ướt.
Nhìn bóng dáng một cặp dưới lầu rời đi, cho đến khi đi rất xe Liên Cẩn Hành mới thu hồi tầm mắt.
Quay đầu, anh nhìn Vy Hiên. Người phụ nữ dựa vào vách tường, một chân nhấc lên, thỉnh thoảng chọc hai cái xuống đất, cúi đầu, vẻ mặt đầy tâm sự.
Anh đi ra: “Rất đau lòng?”
Trên đời này có thể nói đến Trương Thanh Đình thay đổi ý định, cũng chỉ có Phạm Vy Hiên.
Vy Hiên không ngẩng đầu, mũi chân lại liên tục chọc xuống đường nối giữa nền gạch: “Một người phụ nữ tốt như chị Mạn Tinh vậy, chỉ sợ đời này anh ấy cũng sẽ không gặp được người thứ hai đâu.”
Liên Cẩn Hành đưa mắt nhìn cô, lúc anh cho rằng có thể nhìn thấu được thì cô lại luôn mang đến những điều không ngờ được.
Kỳ thật, chỉ là một người phụ nữ ngu ngốc mềm lòng phải mạo hiểm.