Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 728




“Cẩn Hành.” Anh đặt đôi đũa xuống, ngẩng đầu lên, cầm tờ khăn giấy lên lau miệng một cách tao nhã, bàn tay kia vẫn nắm tay cô, lặp lại thêm một lần nữa: “Gọi tôi là Cẩn Hành.”

Cô không chịu gọi, tỏ ra hết sức bướng bỉnh, muốn rút tay về, mặt bàn cũng rung lắc theo tay cô, Liên Cẩn Hành hờ hững nhướng mày, ra dáng cô không chịu gọi thì anh nhất quyết không chịu buông tay.

Vy Hiên dùng bàn tay còn lại đẩy anh ra, nhưng không suy xuyển được chút nào, cô tức đến nỗi giơ móng tay lên cấu anh thật mạnh, móng tay của con gái mỏng, gồng hết sức lên cấu vẫn để lại hai vết hằn đỏ ửng, dường như thấy máu rịn ra. Vy Hiên giật mình, lời xin lỗi suýt buông ra khỏi miệng lại bị cô nuốt ngược vào cổ họng.

Liên Cẩn Hành nhìn xuống mu bàn tay của mình, thấy hai vết lằn đột nhiên xuất hiện mới thấp giọng thì thầm: “Đúng là nóng tính thật.”

Vy Hiên trố mắt, bắt đầu trở nên kích động: “Tôi… nóng tính à? Anh Liên, anh có biết lý lẽ là gì không?”

“Cẩn Hành.” Anh nhìn thẳng vào cô, nhấn nhá từng câu từng chữ, giống như đang dạy con nít phát âm vậy, bắt bọn trẻ phải phát âm tên anh một cách rõ ràng.

Tựa như có một nhành cỏ mọc lên trong lòng Vy Hiên, liên cục cọ vào lòng cô, khiến cô cảm thấy hết sức ngứa ngáy. Cô biết rằng, nếu như hôm nay cô không chịu gọi thì có thể anh sẽ không chịu thỏa hiêịp.

Trừng mắt nhìn anh, cắn cắn môi, miễn cưỡng gọi thành tiếng: “Cẩn… Hành.”

Thấy cô gọi tên mình ngắt quãng, anh bèn lặp lại một lần nữa: “Cẩn Hành.”

Gò má Vy Hiên đỏ bừng, cảm giác tức tối nghẹn ứ trong lồng ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cẩn Hành.”

Mặc dù cảm xúc không giống với mong muốn của anh, nhưng dù sao cô cũng đã gọi tên mình, Liên Cẩn Hành cũng thấy tạm hài lòng, Vy Hiên quay mặt sang một lên, chỉ vào bàn tay bị anh nắm, tỏ ý bây giờ anh có thể buông ra được rồi.

Liên Cẩn Hành buông tay: “Lần sau nhớ gọi tên tôi.”

Cô không lên tiếng, chỉ đặt tay trái lên trên mặt bàn, gồng sức siết thật chặt.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, Liên Cẩn Hành lấy tấm danh thiếp từ trong túi ra, đẩy về phía cô: “Những vấn đề liên quan đến đăng quảng cáo thì liên lạc với trợ lý của tôi đi, tôi đã dặn cậu ta rồi.”

Vy Hiên đỏ mặt, cảm thấy bối rối nhưng rồi vẫn lên tiếng: “Anh có thể từ chối… yêu cầu của tổng biên tập kia mà.”

Liên Cẩn Hành vẫn thờ ơ: “Quảng cáo trong một năm mà thôi, cũng không khó khăn gì mấy.”

Vy Hiên mím môi, ánh mắt dán chặt lên mặt bàn, nhíu mày thành đường thẳng như cọng dây: “Tôi không có nhờ anh làm thế.”

Ý của cô là, anh tự nguyện làm như vậy, không thể tính rằng anh có ân với cô được, cho dù có tính thì cô cũng không thể báo đáp nổi, bởi vậy, những thứ liên quan đến lợi nên nói sớm một chút thì tốt hơn.

Liên Cẩn Hành ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Anh đổi sang tư thế khác thoải mái hơn, ít nhất thì cũng không còn lạnh lùng như mọi khi nữa, đường nét cơ thể được làm từ băng cũng bắt đầu tan chảy.

“Cô cảm thấy, tôi có thể kiếm lợi thế nào từ việc này?”

Vy Hiên im lặng, nhíu mày, cô không rõ chuyện làm ăn của bọn họ.

Anh không đợi cô trả lời mà tự mình nói tiếp: “Đăng quảng cáo trên một tờ tạp chí hạng ba trong suốt một năm ròng, đừng nói đến lợi nhuận, đến chi phí quảng cáo cũng không thu được, nói trắng cho rằng đây là một cuộc mua bán lỗ. Cô cảm thấy, vì sao tôi phải làm như thế?”

Vy Hiên muốn đáp lại rằng “đó là chuyện của anh kia mà”, nhưng cô không cứng rắn, nói những lời độc địa vô tình ấy nổi, bởi vì đáp án đã rất rõ ràng rồi.

Nhưng mà…