Chương 723
Xem ra, không cần nói thì có lẽ anh đã biết được toan tính của cô từ lâu rồi.
Cô đứng thẳng người dậy, nói với người ở đầu dây bên kia: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không nói nhiều trước mặt phóng viên.”
“Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, lưu lại đi, có gì thì cứ gọi cho tôi.”
“Ừm.”
Sau khi tắt điện thoại, tâm trạng Vy Hiên mới nhẹ nhàng hơn một chút.
Người đàn ông này thông minh quá, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của anh ta, còn có, cái gì cũng không giấu nổi anh ta, đến nói dối cũng sẽ trở thành tội ác! Nhưng cũng chính vì thế, cô không còn hoảng hốt trước những phiền phức rất có thể sẽ xảy ra nữa.
Buổi tối của cô là bánh cuốn được gói ghém mang về từ buổi trưa, sau khi hâm nóng lại, mùi vị vẫn thơm như cũ. Hương thơm ấy lan tỏa căn nhà rộng 100m2 của cô, được bao bọc trong hương thơm ấy, chỉ có một mình nhưng không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Khi món ăn không chỉ đơn thuần là món ăn nữa mà lại thành một loại an ủi tâm hồn con người, cô chợt hiểu vì sao anh mua quán ăn đó về.
Bật cười.
Hóa ra, để hiểu một người, cách đơn giản nhất là xuống tay từ thứ mà anh ta yêu thích! Cho dù cô có muốn hay không, tình nguyện hay không.
Đêm hôm khuya khoắt, người không yên tĩnh.
Con đường chìm trong giấc ngủ say, hai bóng xe khó mà nhìn ra được có mặt đúng giờ trên đoạn đường khuya, dừng lại, rồi lại lái về trạm tiếp theo.
Có một người đàn ông ngồi trên dãy hàng rào cao bằng nửa thân người, hai chân không chạm đất, đạp trên song sắt, ngẩng cao đầu, mái tóc lòa xòa trước trán, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn vào căn phòng chung cư tối om. Đóm lửa thoắt ẩn thoắt hiện.
Ở cách đó không xa, tài xế đang chờ anh ta lặng lẽ nhận cuộc gọi.
“Dạ, bà chủ… bữa tiệc khuya của chủ tịch Châu đã tan rồi ạ… Dạ, vẫn còn ở đó… dạ, tôi hiểu rồi.”
Anh ta tắt điện thoại, ngồi trong xe, kiên nhẫn chờ đợi.
Đột nhiên Tập Lăng Vũ bực dọc cởi áo vest ra, tháo chiếc cà vạt muốn siết anh ta đến chết ngạt ấy xuống, ném ra thật xa.
Hút xong điếu thuốc, anh ta nhảy xuống hàng rào, đột nhiên cảm thấy choáng váng, men rượu xộc lên não, anh ta lắc lắc đầu, lảo đảo đi vào trong xe.
Tựa đầu vào thân ghế, gác tay lên trán, tiện thể che đôi mắt lại, uể oải dặn dò: “Đi về.”
“Dạ.”
Chiếc xe mới lăn bánh, từ đầu đến cuối anh ta vẫn không quay đầu nhìn về sau.
Người ở trên lầu trằn trọc mãi không ngủ được bèn nhổm người ngồi dậy, khoác áo đi ra ngoài ban công, mở cửa sổ.
Cơn lạnh xộc vào người ngay lập tức, cô xoa xoa tay, nhưng đầu óc lại càng thấy tỉnh táo hơn, không đến nỗi bị những suy nghĩ trong đầu làm phiền liên tục nữa.
Con đường ở dưới nhà, thẳng tăm tắp, kéo dài về hai bề tĩnh lặng.
Ngọn gió đêm cuốn những chiếc lá rụng lên, quét qua mặt đường tạo thành tiếng loạt xoạt, bởi vì trời đã vào thu, không còn nhìn thấy cảnh tượng vàng sẫm như như những hôm trước nữa, bây giờ cũng chỉ còn sót lại vài tán lá cô đơn mà thôi, gió ở đâu, lá ở đấy.