Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 722




Chương 722

Liên Cẩn Hiên không đi ngay mà rút một điếu thuốc ra, châm tại chỗ, hít vài hơi mới chậm rãi quay người về xe.

Chiếc xe màu trắng vẫn đậu ở đó.

Trong buổi chiều, ngoại trừ thỉnh thoảng có đồng nghiệp đến hóng chuyện một lát, điện thoại của Vy Hiên reo mãi không ngừng được, phần lớn là số của phóng viên trong các đơn vị truyền thông, nếu không phải là muốn phỏng vấn qua điện thoại thì là hẹn ra ngoài phỏng vấn.

Cô vừa tháo gỡ danh hiệu “chim Hoàng Yến” của Tập Lăng Vũ, lại mang thân phận là “bạn gái của Liên Cẩn Hành”. Rõ ràng là, lực sát thương của người sau còn mạnh mẽ hơn cả người trước! Nhưng lần này, cô không hề oan uổng chút nào, thậm chí còn rất lấy làm áy náy!

Rốt cuộc vẫn liên lụy đến anh ấy.

Nhưng từ tận sâu trong lòng cô, vẫn thầm thấy mừng rỡ vì có thể giúp Vũ thoát khỏi sự chú ý của giới truyền thông, cho dù có để cô lựa chọn một lần nữa thì cô vẫn sẽ dứt khoát lựa chọn hy sinh người khác, bảo vệ Vũ!

Cô biết rằng mình rất ích kỷ. Bởi vậy, cảm giác áy náy của cô với Liên Cẩn Hành càng đong đầy hơn.

Sau khi tan ca, không ngờ lại có phóng viên chủ động đến xin phỏng vấn, may mà chị Trương cho cô đi nhờ xe nên mới về được tới nhà.

Vừa bước chân qua ngưỡng cửa, điện thoại đã reng vang.

“Là tôi, Liên Cẩn Hành.” Giọng nói của anh, rất thẳng thắn và dứt khoát.

Vy Hiên nắm chặt điện thoại trong tay, một hồi lâu mới “ừm” một tiếng, lúng túng đến nỗi không biết phải nói gì.

“Về đến nhà rồi à?” Anh hỏi.

“Vừa tới.”

Cô thay giày, ném túi xách lên ghế sô pha, kẹp điện thoại bên mang tai, đi vào phòng bếp rót ly nước.

Anh lạnh lùng dặn dò: “Mấy ngày nay có thể cô sẽ bị phóng viên quấn lấy, mấy câu hỏi không cần thiết hoặc là cảm thấy khó xử thì không cần phải trả lời. Nếu như có người quấy rối cô, cô nhớ gọi điện cho tôi.”

Vy Hiên tựa vào quầy kính, cầm ly nước lên, lắng nghe lời dặn dò của anh, cảm giác áy náy lại lan tỏa trong lòng, trở thành hố đen hun hút không đáy.

“Tôi…” Cô ấp a ấp úng, nhưng không biết phải ăn nói thế nào.

Phải nói thế nào đây?

Nói với anh rằng, mình rất cảm ơn anh ấy dời sự chú ý cho Vũ ư?

Bàn tay trái cầm ly nước của cô bắt đầu run rẩy, lúc quay người muốn đặt nó lên quầy, bỗng dưng cái ly trượt ra khỏi lòng bàn tay.

“Á…”

Cô nhẹ nhàng thốt lên một tiếng, cái ly rơi xuống mặt đất, phát lên những tiếng “loảng xoảng”

“Sao thế?” Anh đanh giọng hỏi.

“Bất cẩn làm rơi cái ly thôi.” Cô vừa nói vừa khom lưng xuống.

“Đừng nhặt bằng tay.”

Bàn tay vừa mới vươn ra của cô khựng lại giữa không trung,

Anh nhắc nhở rất đúng lúc, xem đây như chuyện hiển nhiên khiến cô có cảm giác như mình bị nhìn lén vậy. Ở trước mặt anh, cô cứ như một tờ giấy trắng, không giấu nổi bí mật mà cũng không che nổi bóng tối.