Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 718




Chương 718

Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Cứ quyết định như vậy đi.”

Vy Hiên nhìn anh, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh, tức giận vì thân bất do kỷ!

Mắc gì mà anh lại dễ dàng quyết định cuộc đời của người khác kia chứ? Cho dù cô sống không tốt thì cũng là chuyện của riêng cô kia mà!

Cô đứng dậy, dằn cảm giác tức giận xuống rồi bình tĩnh nói: “Tôi có việc bận, tạm biệt anh.” Nói dứt lời bèn muốn cầm túi xách bỏ đi với cảm giác bực bội đè nặng trong lồ ng ngực.

Trên tầng hai, một người đàn ông trẻ trung đặt hai tay trên lan can, hương vị u ám tỏa ra từ người anh ta.

Ánh mắt anh vẫn dõi sát theo cô, bất cứ lúc nào, giây nào phút nào cũng muốn xông xuống dưới! Không màng đến tất thảy mọi thứ, chỉ cần dắt cô đi mà thôi! Giấu cô ở nơi không ai tìm ra được!

Nhìn thấy người còn lại cũng đứng dậy bỏ đi sau vài giây im lặng, rốt cuộc Lăng Vũ đã không còn kiên nhẫn nổi nữa.

Anh ta quay đầu đi xuống cầu thang, vào lúc ấy lại có người gọi với theo.

“Con biết người đó là ai không?”

Tập Chính Hãn đứng sau lưng anh ta, điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay, vừa cười lạnh vừa lại gần Tập Lăng Vũ: “Cậu ta là người đại diện nước T trong mảng kinh doanh bất động sản ở Singapore! Cũng là người mà chúng ta phải tìm được cơ hội hợp tác cho bằng được trong lần này!”

Ông ta nhìn con trai mình chăm chú: “Ba nói như vậy, con nên hiểu rồi chứ.”

Hai người đàn ông đứng lặng trên lầu.

Đến khi hút xong điếu thuốc, Tập Chính Hãn mới hài lòng quay người trở vào phòng: “Phải rồi, có thời gian rảnh thì mời cô Phạm đi ăn bữa cơm. Dù gì đi nữa, có vài mối quan hệ vẫn phải duy trì mới được.”

Tập Lăng Vũ vẫn quay lưng về phía ông ta, lạnh lùng đứng nguyên tại chỗ.

Nhưng nắm tay siết chặt, ánh mắt lạnh lùng đã bán đứng anh ta.

Nếu như đây là cái giá của sự trưởng thành! Sau này, chắc chắn anh ta sẽ đòi lại gấp đôi!

Anh ta thề.

“Chị đi chậm rãi, hy vọng ghé lại lần sau.”

Nhân viên phục vụ ráng sức gào thét đằng sau lưng, Vy Hiên đi một mạch ra khỏi quán ăn, đến khi đã đứng phía bên ngoài cửa mới hít vài hơi không khí trong lành, giống như bản thân mình đã được giải thoát rồi vậy.

Tùy tiện quyết định cuộc đời người khác, anh ta nghĩ mình là thần thánh thật đấy à?

Hừ…

Vy Hiên bình tĩnh trở lại, vừa mới bước xuống bậc thang, đột nhiên cánh tay cô bị người khác nắm chặt.

Liên Cẩn Hành đứng trên bậc thang, đến áo khoác còn chưa mặc, nhíu mày nhìn cô chăm chú, nhân viên phục vụ cuống quýt đuổi theo anh: “Anh ơi, anh vẫn còn chưa tính tiền ạ…”

Anh vẫn nhìn Vy Hiên chăm chú, không hề ngó ngàng đến người sau lưng.

Hai người bảo vệ lập tức đuổi theo sau ngay, thái độ cứng rắn hơn một chút: “Thưa anh, thật ngại quá, xin anh tình tiền trước đã.”

Cùng lúc đó, có những người khác bao vây Vy Hiên, cô lúng túng đứng nguyên tại chỗ: “Liên Cẩn Hành…” Thấy anh vẫn nhìn mình suốt, cô bèn cắn răng, lấy ví tiền ra: “Bao nhiêu vậy? Để tôi trả.”