Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 714




Chương 714

Chị Trương xuýt xoa tán thưởng: “Không ngờ anh Liên lại là bạn trai của Vy Hiên đấy, ôi tôi vui quá! Nói thật lòng, trước đây tôi còn muốn giới thiệu em họ mình cho cô ấy nữa…”

Không đợi chị Trương nói dứt lời, Liên Cẩn Hành đã nghiêng đầu sang nhìn cô ta, lạnh nhạt đáp: “Cô ấy không cần người khác.”

Chị Trương sững sờ, lập tức bị anh hút mất hồn, trái tim thiếu nữ đập rộn trong lòng, gò má đỏ bừng: “Đúng thế đúng thế, không cần nữa…”

Cánh cửa thang máy mở to, Liên Cẩn Hành đứng trước cửa, lại khẽ gật đầu với bọn họ rồi bước ra ngoài trước.

“Wow! Đẹp trai quá đi! Người thật còn đẹp hơn trong ảnh nhiều!”

“Không được rồi không được rồi, tôi choáng váng luôn rồi, nếu như không cưới ông xã Lưu nhà tôi thì bây giờ sẽ nhào vào lòng anh ấy ngay!”

“Ha ha!” Bọn họ cười ầm ĩ.

Liên Cẩn Hành vừa đi vừa móc điện thoại ra, ngón tay thon dài của anh bấm một dãy số lạ, gọi một cuộc.

“Tôi là Liên Cẩn Hành, cô đang ở…”

Anh cầm chặt điện thoại trong tay, quay đầu nhìn lại: “Xin hỏi, phòng ăn của nhân viên ở đâu vậy?”

Chị Trương lập tức đáp ngay: “Lầu hai! Ở lầu hai đó!”

“Cảm ơn.”

Liên Cẩn Hành đi sượt qua mấy cô gái, vòng ngược về thang máy, lưng của anh thẳng tắp, dáng người cao ráo, đôi chân dài sải rộng, bước chân ngay ngắn, góc mặt nghiêng thoáng vút qua, hơi lạnh lùng, đôi môi mím lại, trông có vẻ rất hờ hững, sống mũi rất thẳng, đôi mắt sâu, lông mày hơi cao.

“Mấy cô có nhìn thấy không, môi của anh ấy gợi cảm quá chừng!”

“Nếu mà hôn lên môi anh ấy, chắc chắn sẽ cảm thấy tuyệt lắm!” Chị Trương thở dài: “Muốn đi hỏi thử Vy Hiên ghê…”

Ở phòng ăn dành cho nhân viên trên tầng hai, đã qua giờ cao điểm, mọi người đã tản ra gần hết, Liên Cẩn Hành đi vào, vừa nhìn đã thấy người ngẩn ngơ ngồi trên chiếc ghế dài ở phía đối diện.

Nhác thấy đôi giày da đen, Vy Hiên ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo phản chiếu hình dáng người đàn ông ấy.

Không ai nói tiếng nào mà chỉ nhìn nhau như thế.

“Ăn gì chưa?” Cô chợt cất tiếng hỏi

Dường như có ngọn sóng khẽ gợn lên trong ánh mắt anh, rồi nhanh chóng tan biến trong bãi đá ngầm.

Anh đi thẳng đến trước mặt cô, thành thật lắc đầu.

“Ồ! Vậy anh ngồi xuống đi, tôi đi mua cơm trưa.” Vy Hiên nói dứt lời bèn cầm ví tiền, nhổm người đứng dậy.

“Cô tự làm cái này à?” Anh đột ngột cất tiếng hỏi.

Vy Hiên nhìn thoáng qua cơm trưa của mình, rồi mới “ừm” một tiếng, nói: “Dậy sớm quá, không biết làm gì để giết thời gian mới tùy tiện nấu đấy mà.”

“Nếu cô không để bụng…” Anh nhìn hộp cơm của cô, rồi kéo nó về phía mình, chìa tay ra: “Đũa.”

“Hả?” Vy Hiên sững sờ nhìn anh, sau khi tỉnh táo lại mới đưa đũa bằng hai tay: “Không để bụng, không để bụng đâu, chỉ là món ăn bình thường thôi, hơn nữa tôi cũng không giỏi nấu nướng…”

Cô ngẩn ngơ.