Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 711




Chương 711

Vy Hiên lấy một tấm thẻ từ trong bó hoa ấy ra, nhìn chữ ký “Cẩn” bên trên.

Quả nhiên là Liên Cẩn Hành.

Quan hệ giữa bọn họ là như thế nào, bản thân hai người đều hiểu rất rõ. Bởi vậy, cô càng không hiểu nổi anh tặng hoa cho cô là có ý gì.

Vào lúc này, chị Trương đi đến, có việc cần hỏi cô, nhưng một bó hoa to lớn như thế này trên bàn, làm vướng víu tầm mắt nên cô đặt hoa xuống dưới chân, không nhìn cũng không suy đoán nữa, lập tức bắt đầu làm việc.

Điều đáng quý trọng chỉ có hiện thực mà thôi.

Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, có người bắt đầu tính đến chuyện trưa nay nên ăn gì.

Cánh cửa thủy tinh của phòng làm việc vắng vẻ được mở ra, một cô gái khí chất ngời ngời bước vào. Cô ta mặc áo khoác lông nâu nhạt, phối cùng chiếc quần ống rộng đen, giúp cô ta trông có vẻ dong dỏng cao, mái tóc uốn xõa tung, đeo cặp kính râu màu trà làm tôn nên nước da trắng ngần của cô ta.

Tiếp tân lịch sự tiến lên nghênh đón cô ta, cô gái ấy tháo kính râm xuống, đôi mắt ánh lên vẻ ngang ngược.

“Tôi muốn tìm Phạm Vy Hiên.”

“Xin cô đợi một lúc.”

Lúc tiếp tân gọi điện thoại, cô ta đã đi vào văn phòng, vừa nhìn thấy Vy Hiên đã sải bước đến gần cô: “Cô ơi, xin cô đợi một lúc.”

Nhìn thấy người đến trước mặt mình, Vy Hiên hơi sững sờ: “Chị là… chị Mạn Tinh à?”

Liên Cẩn Hành đang trên xe trở về nội thành, nhận xấp văn kiện cần ký tên từ tay trợ lý rồi lật từng tờ ra xem.

“Tổng giám đốc, có người gọi cho anh.”

Liên Cẩn Hành cầm điện thoại, đến đầu cũng không buồn ngẩng lên: “Tôi là Liên Cẩn Hành.”

Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ sốt ruột: “Cẩn Hành, Mạn Tinh đi tìm Vy Hiên rồi!”

Bàn tay lật trang giấy của anh khựng lại.

“Cẩn Hành, cậu cũng biết tính cách của chị Mạn Tinh đấy, tôi sợ Vy Hiên sẽ gặp phải phiền phức!” Trương Thanh Đình sốt ruột đáp: “Tôi đang ở sân bay, đã qua cửa an ninh rồi, bây giờ không quay về được, cậu có thể qua bên ấy xem xem cô ấy thế nào không??

“Bộp!”

Liên Cẩn Hành ném văn kiện cho trợ lý, quay đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ, cảm xúc cuồn cuộn trong ánh mắt anh, từng lớp từng lớp một, giống như bọt sóng nổ tung.

“Ai? Vợ cậu, hay là Phạm Vy Hiên?”

Cho dù có phải đối mặt với ai thì Trương Thanh Đình đều không tiếp tục trốn tránh nữa.

Liên Cẩn Hành cầm điện thoại, ngón tay siết chặt lại, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi gì cả.

Trương Thanh Đình biết nói như thế sẽ làm anh tức giận, nhưng anh ta không hề hối hận.

“Cẩn Hành, cho dù là cậu hay là nhà họ Liên, có ép tôi thế nào cũng vô ích! Tôi chỉ yêu…”

Liên Cẩn Hành chợt lên tiếng cắt ngang lời anh ta: “Có coi tin tức hôm nay chưa?”

Trương Thanh Đình im lặng, một hồi lâu sau mới “ừm” một tiếng, giọng nói của anh ta có vẻ hết sức kiên định: “Tôi thay Vy Hiên xin lỗi cậu, tình huống xảy ra trong ngày hôm qua, cô ấy chỉ… là bất đắc dĩ thôi.”

Nói đến cuối cùng, anh ta khẽ cắn răng, lúc tìm cớ cho cô cũng đang để thuyết phục chính mình.

Liên Cẩn Hành vẫn khép hờ mắt, ánh mắt tản mạn của anh hệt như những tia sáng loang lổ trên bờ tường, lạnh nhạt nói: “Không phải ai cũng có thể đùa bỡn nhà họ Liên.”