Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 703




Chương 703

Vy Hiên không nhìn đôi mắt anh, bình tĩnh mở miệng: “Nếu nói cho cậu biết sớm, cậu nhất định sẽ từ chối.”

“Ha! Đây chính là giải thích của cô?” Mắt Tập Lăng Vũ đỏ lên, đau lòng, thất vọng vì bị người thân cận nhất lừa dối.

“Họ rốt cuộc cho cô bao nhiêu chỗ tốt? Để cô không ngại phiền phức giúp họ làm việc như vậy?”

Vy Hiên cắn môi, kiềm chế cảm xúc trong ngực: “Ba cậu nói đúng, chỉ cần ở cùng tôi, tôi chính là vết nhơ trong cuộc đời cậu, rửa cũng không thể rửa sạch.”

“Lại là ông ta!” Tập Lăng Vũ phất nắm đấm trong không khí, ngực phập phồng, lúc lại nhìn cô, sắc mặt đã không còn tức giận lúc đầu, anh nói từng chữ: “Tôi không cần cuộc đời gì cả! Tôi chỉ muốn ở cùng cô!”

Bảo Ngọc nắm chặt hai tay, tay phải run rẩy, làm cô khó khăn xoay người lại.

Lập tức ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt được anh trân trọng đã che đầy đau khổ. Đè nén quá lâu, im lặng quá lâu, con người sẽ bùng nổ.

“Đây chính là điều tôi sợ nhất!” Cô đột nhiên lên tiếng, cảm xúc sắp sụp đổ đã tới giới hạn, cô muốn chống đỡ, nhưng không chống đỡ nổi nữa.

“Cậu có cuộc đời, cậu lại không muốn! Cậu áp đặt tôi, lại luôn miệng nói vì tôi, cậu có hỏi ý của tôi sao? Vũ, tôi không có cách nào… không có cách nào chịu trách nhiệm cuộc đời cậu, nó quá nặng, sẽ đè tôi thở không nổi! Tôi thậm chí không biết, tình cảm cậu đối với tôi… rốt cuộc có phải yêu hay không?”

Tập Lăng Vũ bị chấn động mạnh, anh đột nhiên ý thức tới, Vy Hiên mà anh biết rốt cuộc là như thế nào?

Mưa rơi tí tách, ướt mái tóc dài của cô, cũng làm ướt đôi mắt cô.

“Mỗi lần nhìn thấy cậu, trong đầu tôi sẽ xuất hiện ngày hôm đó! Tôi sẽ nhớ, quỹ đạo cuộc đời vốn dĩ của tôi ở đó; cũng từ hôm đó, tôi chỉ còn một mình. Đàn Cello mà tôi thích, ba và ngôi nhà mà tôi yêu nhất, còn có người thân của tôi…đều biến mất rồi.”

“Nhưng tôi biết, người cũng mất đi tất cả vào ngày hôm đó, còn có cậu…” Ngẩng đầu, nhìn anh, cô nói: “Nhìn thấy cậu bị truyền thông vây đốn, dáng vẻ run rẩy núp trong lòng người lớn, giống như sống sót lại trở thành tội ác của cậu! Tôi bắt đầu sợ hãi thế giới lạnh lùng này, tôi không dám suy nghĩ, cậu nhỏ như vậy còn phải tiếp tục đối diện với những xấu xa này bao lâu…Từ lúc đó, tôi quyết định phải bảo vệ cậu.”

“Nhiều năm như vậy, điều này trở thành mong ước duy nhất của tôi. Tôi từ đó không suy nghĩ tới bản thân, thói quen đặt cậu ở vị trí đầu tiên, cố gắng thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu…cho dù vô lý, hà khắc.”

“Cho nên Vũ, tôi không biết, đây có phải là yêu không.”

“Yêu lại là gì?”

Tập Lăng Vũ đứng đờ tại chỗ, thật lâu cũng chỉ có thể nhìn cô, cảm giác bất lực lan khắp toàn thân. Nhớ tới lời cô nói, muốn anh trở thành một người đàn ông… Anh bây giờ mới hiểu hàm ý của câu này.

Mưa thu lạnh tới tận xương, cô run rẩy, môi cũng lạnh tím lại.

Anh không nói chuyện, im lặng cởi áo da, khoác lên người cô, muốn nắm tay cô, nghĩ nghĩ lại từ bỏ.

Xoay người, anh đi về phía nhà họ Tập đang đèn đuốc sáng trưng: “Điều cô nói, tôi đều không hiểu. Tôi chỉ biết, điều làm cô vui, tôi sẽ đi làm.”

Ánh đèn, nhà cửa, mùi thức ăn cao cấp bay lượn trong không khí, cô vẫn ở bên cạnh…Tất cả những điều này, đã dập tắt đám lửa trong lòng anh.

Nhìn tòa nhà hoa lệ, ánh mắt anh dần âm trầm, hai tay nắm chặt. Sự bất đắc dĩ và đau khổ của cô làm anh tỉnh ngộ, cảnh giới tình yêu lớn nhất, là bảo vệ.

Trước đó, anh phải trở thành người cướp đoạt trước.

Ngày mưa thế này, thích hợp rơi nước mắt.