Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 698




Chương 698

Vy Hiên dẫn anh tới cửa hàng ổn định giá ở gần đó, tỉ mỉ chọn giúp anh.

Đây cũng là lần đầu tiên Tập Lăng Vũ tới loại địa phương này, người người nhốn nháo, mất tập trung một chút là sẽ bị tách ra, khắp nơi bên tai đều là tiếng tiểu thương ra sức gào to, âm thanh một cái so một cái đều lớn lớn, nhiệt tình người sau lại nhiều hơn người trước.

Tập Lăng Vũ không quá ưa thích mấy chỗ nhiều người như vậy đi theo sau Vy Hiên nhăn nhăn lông mày, ngay lúc anh muốn rời đi thì lập tức có một người ngăn anh lại.

“Anh gì ơi, anh gì! Vào đây xem kiểu dáng mới nhất của tiệm chúng tôi một chút đi!”

Trên mặt anh hiện ra sự không kiên nhẫn rất rõ ràng, người kia mắt sắc nhìn thấy Vy Hiên, mau nói: “Anh này, vợ anh xinh đẹp như vậy, vóc người cũng đẹp, mặc quần áo của tiệm chúng tôi nhất định rất đẹp mắt!”

Tập Lăng Vũ híp mắt lại, lời cự tuyệt quả thực là ở đầu lưỡi dạo qua một vòng sau đó biến thành: “Nếu anh đã cố gắng đề cử vậy thì vào xem thử một chút cũng được.”

Anh một tay ôm lấy Vy Hiên vẻ mặt hài lòng mang theo cô đi vào trong, tâm tình tốt đến mức ông chủ đề cử cái gì anh đều muốn mua hết, nếu không phải Vy Hiên ngăn lại sợ rằng anh sẽ chuyển cả cửa tiệm về nhà mất!

Trên đường trở về, Vy Hiên hỏi anh: “Cậu rất thích đồ trong cửa tiệm kia à?”

Tập Lăng Vũ lắc đầu: “Không thích.”

“Vậy sao cậu còn mua nhiều như vậy?”

“Tôi cảm thấy…” Anh nghiêm túc suy tư một lát, sau đó ghé sát vào cô nói: “Ánh mắt của ông chủ không tệ, hẳn là nên ủng hộ một chút.”

Vy Hiên không hiểu, đây là lý do gì chứ?

***

Sau khi nhận được điện thoại của Tập Chính Hãn, Trình Tương vội vội vàng vàng đi ra cửa, phía sau là anh cả và anh hai của bà ta.

Vừa mới đi tới cửa chính, liền nhìn thấy một chiếc xe con màu trắng đang đi về bên này, Trình Tương khẩn trương vội vàng kiểm tra lại mình, sau khi chắc chắn không có bất kỳ chỗ nào thất lễ lúc này mới mỉm cười tiến lên đón.

Xe dừng lại, bà ta tự mình tới mở cửa xe: “Mẹ, ngài đã tới.”

Đi xuống là một bà cụ, dáng người không cao, gương mặt gầy gò, môi mỏng mím lại, bà cụ nhìn Trình Tương một cái không nói một lời liền đi vào bên trong.

Trình Tương ở sau lưng bà cụ hận hận trừng mắt, nhưng dù giận lại cũng không dám nói gì.

Cậu cả cậu hai nhà họ Trình cũng vội vàng cung kính chào hỏi, bà cụ chỉ qua loa “Ừ” một tiếng rồi trực tiếp tiến vào đại sảnh.

Trình Tương ra hiệu cho hai người rời đi trước, sau đó mời đi vào, ân cần hầu hạ: “Mẹ, sao mẹ tới đây mà không nói trước với chúng con một tiếng? Chúng con cho người đi đón mẹ.”

Tập phu nhân lấy mũ trên đỉnh đầu xuống, tóc tai chỉnh tề búi lại ngay ngắn ở sau gáy. Bà cụ ngồi ở trên ghế sofa, lưng ưỡn thẳng tắp, hai mắt quắc thước có thần.

“Lăng Vũ đâu?” Bà cụ hỏi, giọng nói trong trẻo lưu loát.

“Nó…” Trình Tương đứng ở trước mặt bà cụ, cúi mặt nói: “Mấy ngày trước hai ba con nó vừa ầm ĩ một trận liền chạy ra khỏi nhà, cho tới bây giờ cũng chưa trở lại…”

Tập phu nhân đột nhiên đập bàn “Bộp” một tiếng dọa cho Trình Tương khẽ run rẩy, bà cụ nghiêm nghị giáo huấn: “Nó không trở về các người cũng không biết đi tìm à?!”