Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 640




Chương 640

Anh cầm đũa gắp vài miếng thì đánh chén hết sạch bát mỳ một cách ngon lành.

“Anh muốn mua cổ phiếu?” Vỹ Hiên không phải quá hiểu nhưng cũng có thể nhìn ra một vài cổ phiếu được liêm yết ở trên, đó đều là các cổ phiếu mới lên sàn không lâu.

“Ừm.” Anh hàm hồ đáp, hai ba gặp là giải quyết hết bát mỳ, anh ta đưa bát rỗng cho cô: “Vẫn muốn nữa.”

Vy Hiên nhận lấy: “Tôi đi nấu thêm.”

Nhiều năm như vậy, cô dường như đã quen với công việc bảo mẫu và người giám hộ cho anh rồi thì phải

Rất nhanh, Vy Hiên lại bưng lên một chén, Tập Lăng Vũ vẫn như cũ không đến hai phút đã ăn sạch sẽ, lúc này mới dựa vào ghế ngồi, ngón tay cầm con chuột, chuyển động con trỏ qua lại: “Này, cô thích cái nào?’

Vy Hiên chỉ chỉ mình, “Tôi?”

anh gật đầu, nhìn màn hình lải nhải nói: “Thích cái nào, tôi sẽ mua vài cái.”

Nghe thấy lời nói trẻ con của anh, Vy Hiên bật cười: “Đây là cổ phiếu, không phải là sau khi anh phân tích rồi quyết định sao? Hỏi tôi không phải chờ đền tiền đấy chứ!”

anh không kiên nhẫn: “Nói nhảm ít thôi, nói nhanh, thích cái nào!”

Sự cố chấp của anh vừa buồn cười vừa đáng sợ, Vy Hiên không muốn làm anh không vui, tiện tay chỉ hai cái: “Hai cái này cũng được lắm.”

Nhìn theo ngón tay thon dài của cô, thấy là “Mạng lưới Đông Phương” và “Công ty cổ phần Đằng Tín” thì anh nở nụ cười,

Chọn giống với anh.

Mặt ngoài, anh lạnh nhạt thở ra gật đầu: “Được, vậy thì nó.”

“Đợi một chút…” Vy Hiên vội nói: “Tôi chỉ nói mò, nếu như phải đền tiền thì sao?”

Bây giờ, cô còn có khoản nợ 600 triệu bên ngoài, thật sự không có tiền rảnh rỗi để đền tiền cho anh đâu.

“Nếu muốn kiếm tiền, trước tiên phải đền được tiền.” anh cong môi lên, toát lên sự liều lĩnh đặc biệt của tuổi trẻ, bởi vì là anh, cũng không cảm thấy đáng ghét.

Nhìn qua anh, muốn khuyên anh thu hồi lại những lời vừa rồi.

Muốn thoát khỏi nhà họ Tập, là sự cố chấp từ trước đến nay của anh, xem ra, anh đã chuẩn bị kỹ càng.

Vy Hiên rửa chén trong bếp, trong phòng vang lên tiếng kéo dép.

Tập Lăng Vũ đi đến, sau khi rót chén nước, không rời đi, đứng ở cửa, con mắt đen như mực, dần dần lộ ra ánh sáng của người đi săn.

Ném một tấm chi phiếu lên bàn, anh nói: “600 triệu của Trương Thanh Đình kia, sáng mai cô đi trả cho anh ta, thuận tiện nói cho anh ta biết…” anh cười, chói lọi như pháo hoa, trôi qua như phù du, “Ý nghĩ trong đầu, nghĩ cũng đừng nghĩ! Có người, đụng cũng không thể đụng!”

Đúng hẹn đi vào công ty của Trương Thanh Đình, Vy Hiên được trợ lý cá nhân của anh ta dẫn đến phòng làm việc của anh ta.

Vy Hiên đưa thẻ đến: “Trong này có 600 triệu, mật mã là sinh nhật Bảo Ngọc.”

Trương Thanh Đình cũng không nhận lại, mà tự mình đi đến cửa, nhận cà phê trợ lý đưa vào, đặt trước mặt cô, “Em đến đây, chỉ là vì trả tiền? Anh nói rồi, không gấp.”

Vy Hiên cười khẽ: “Anh không gấp nhưng tôi gấp.”

Anh ta dựa trước bàn làm việc, hai tay vòng trước ngực, quần áo vừa người, vẻ ngoài khôi ngô, lộ hết sự ưu nhã của anh ta. Anh ta nhìn cô, thu lại ánh mắt: “Còn khách khí với anh như vậy?” Cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô: “Em nên biết, anh xem em như em gái ruột vậy.”