Chương 619
“Là Hiên!” Thấy con trai cuối cùng cũng xuất hiện, vẻ mặt Kiều Nhã đã dịu dàng hơn rất nhiều, bà ta và Tiêu Chính Thịnh đi tới.
Bắc Khởi Hiên đẩy cửa bước xuống xe, trên gương mặt điển trai lại kiên nghị có chút mệt mỏi, đôi mắt lạnh lùng cũng đầy tơ máu: “Mẹ, chú Tiêu.” Anh gọi một tiếng rồi đứng tại chỗ.
“Hiên, sao sắc mặt con tệ như vậy?” Kiều Nhã quan tâm hỏi.
“Không sao.” Anh nhìn Tiêu Chính Thịnh rồi lặng lẽ dời tầm mắt.
Kiều Nhã nhìn anh một lát, do dự nói: “Hiên, chuyện hôm qua mẹ nói với con trong điện thoại…”
“Mẹ, lên xe đi.” Bắc Khởi Hiên ngắt lời bà ta, xoay người ngồi vào trong xe.
Kiều Nhã còn muốn nói gì đó nhưng Tiêu Chính Thịnh đã kéo bà ta lại và lắc đầu: “Chuyện này không gấp được, em đừng ép nó. Dù sao, anh cũng chỉ còn lại có một đứa con trai như thế.” Ông ta nói với vẻ bi thương, trong giọng nói khó giấu được nỗi cô đơn.
Kiều Nhã nhíu mày nhưng không nói gì nữa. Hai người lần lượt lên xe, sau đó lại theo xe của công ty dọn nhà rời đi.
Khi tới một căn nhà hai tầng ở gần khu vực ngoại thành, Bắc Khởi Hiên mới đẩy cửa xe bước ra. Người của công ty dọn nhà cũng lần lượt mang đồ nội thất và hành lý ra, chuyển vào bên trong.
“Chính là chỗ này à?” Trong giọng nói của Kiều Nhã khó giấu được sự bất mãn: “Xem ra cũng chỉ hơn hai trăm mét vuông, nhỏ như vậy thì ai ở được chứ?”
Tiêu Chính Thịnh nhìn lướt qua một lượt: “Anh thấy rất tốt, môi trường không tệ, thích hợp cho em bồi dưỡng cơ thể đấy.”
Kiều Nhã có chút không hài lòng, xoay người đi vào trước.
Lúc này Tiêu Chính Thịnh mới đến bên cạnh Bắc Khởi Hiên, do dự một lát rồi chậm rãi mở miệng nói: “Tiểu Hiên à, thật ra chú… không biết chuyện của ba cháu năm đó…”
Bắc Khởi Hiên xoay đầu đi, dường như không muốn nghe ông ta nhắc tới chuyện liên quan tới ba mình, nhíu mày: “Đừng nói nữa.”
Tiêu Chính Thịnh mở miệng, cuối cùng chỉ bất lực cúi đầu xuống: “Bất kể nói thế nào, tấm lòng của chú dành cho cháu và mẹ cháu từ trước đến nay đều là thật.” Ông ta nói xong cũng đi vào.
Bắc Khởi Hiên tiếp tục hít sâu, không muốn để cho những người hoặc chuyện này ảnh hưởng đến mình.
Ngay cả chuyện tối hôm qua mẹ anh nói với anh, anh cũng có thể coi như không nghe được, không nhớ tới!
Ba anh chỉ có một!
Anh hút điếu thuốc xong mới đi vào. Kiều Nhã đứng ở giữa căn nhà, nhìn phòng khách không lớn lắm, thỉnh thoảng lại trách mắng: “Chỗ này xoay người còn chẳng đủ, lắp đặt thiết bị cũng kém như vậy, đặt vị trí sai hết cả rồi! Anh bảo ở thế nào chứ?”
Tiêu Chính Thịnh ở bên cạnh dỗ dành: “Tạm thời chấp nhận ở vài ngày, về sau, anh sẽ đổi cho em căn nhà lớn hơn.”
“Em không quan tâm, anh phải cướp công ty lại!” Kiều Nhã oán trách nói: “Nó là để dành cho con trai em, dựa vào đâu mà để cho thằng tâm thần kia cướp đi chứ? Còn cả tiền của anh nữa, sao phải chuyển khoản hàng tháng như nhận tiền lương vậy? Đó là của anh, của nhà họ Tiêu, Tiêu Mặc Ngôn có thể làm chủ được sao?”
Kiều Nhã càng nói càng tức. Ngược lại tính tình Tiêu Chính Thịnh vẫn tốt, chỉ an ủi bà ta.
Có một số việc, ông ta không có cách nào giải thích với bà ta được, càng không muốn tự mình thừa nhận đó là mình bị con trai ép! Cho dù với kết quả như bây giờ, ông ta cũng muốn giữ lại chút thể diện cho mình khi ở trước mặt người phụ nữ của mình.
Bắc Khởi Hiên lại đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn ông ta che chở và nhường nhịn mẹ mình.
Có lẽ vào giờ phút này, anh mới ít nhiều hiểu rõ vì sao mẹ lại làm ra chuyện phản bội ba.
Điều đó tất nhiên không được đạo đức cho phép.