Chương 618
Đúng lúc này, Bảo Ngọc trở về.
Cô vừa vào cửa, Đinh Khiên đã chạy tới, kéo cô qua: “Cậu Tiêu cậu Tiêu, cô ấy là ai?”
Mọi người cười nHiên, cậu Tiêu làm sao có thể không nhận ra Bảo Ngọc chứ? Ngay cả bọn họ mà anh còn có thể gọi tên, Bảo Ngọc là người trong tim anh, không quen biết mới là lạ! Tất cả đều mắng Đinh Khiên thật sự rất ngây thơ.
Nào ngờ, vào mọi người ở đây chắc chắn vậy, Tiêu Mặc Ngôn lại dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô, sau đó lắc đầu: “Không quen biết.”
Nhất thời, tất cả mọi người sửng sốt. Bảo Ngọc đứng ở đó, ánh mắt phức tạp nhìn anh nhưng không nói một lời.
Tiếp theo, có người bắt đầu ồn ào, cho rằng đây là trò cười lạnh của cậu Tiêu. Nhưng anh lại lạnh lùng thu lại tầm mắt: “Không phải.”
Một câu nói khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Bữa liên hoan kết thúc trong bầu không khí này, mọi người thỉnh thoảng bàn luận, không rõ tại sao cậu Tiêu lại có thể quên mất Bảo Ngọc. Chị Điềm đuổi bọn họ xuống tầng làm việc, chỉ giữ lại Đinh Khiên và Tiểu Cường thu dọn phòng khách. Chị ta lại kéo Bảo Ngọc qua an ủi: “Bảo Ngọc, em cũng biết tình hình của cậu Tiêu không ổn định, em đừng trách cậu ấy nhé.”
Bảo Ngọc cười có vẻ yếu ớt: “Ừ, em biết rồi.”
Còn tưởng đây chỉ là tình hình tạm thời, nào ngờ, sau khi Tiêu Mặc Ngôn tiếp nhận Hải Thiên Đường lại càng thêm xa lạ với Bảo Ngọc.
Hai người chưa bao giờ ngủ chung một gian phòng, ngay cả gặp mặt cũng sẽ không chào hỏi lấy một tiếng, điều này thật ra càng khiến mọi người lo lắng. Bất kể là công khai hay ám chỉ, mọi người đều cố ý tạo điều kiện cho hai người tiếp xúc, nhưng Tiêu Mặc Ngôn hoàn toàn không có cảm giác với Bảo Ngọc.
Trong ánh mắt thông cảm của mọi người, Bảo Ngọc ngược lại tỏ ra rất bao dung. Cô luôn nói, cứ cho anh thời gian, anh sẽ tìm được điều anh muốn.
…
Trước biệt thự nhà họ tiêu ở Tây Sơn có chiếc xe của công ty dọn nhà, không ngừng có người ra vào khuân đồ từ bên trong ra.
Chị Vương đứng ở cửa, bất lực nhìn những đồ nội thất đều bị dọn sạch lên xe.
Khi đồ được dọn xong, Tiêu Chính Thịnh đỡ Kiều Nhã đi ra, khi tới trước mặt chị Vương, vẻ mặt chị phức tạp kêu lên một tiếng: “Ông chủ, các người chuẩn bị đi đâu vậy?”
Tiêu Chính Thịnh thản nhiên nói: “Chị Vương, chị không cần lo lắng, thằng con tệ hại kia còn chưa ép chết được tôi đâu.”
Kiều Nhã ở bên cạnh mở miệng oán trách: “Thậm chí còn đuổi ba mình ra khỏi nhà, tôi ngược lại muốn xem thử về sau cậu ta bị báo ứng thế nào đấy!”
Chị Vương muốn nói lại thôi, đây là chuyện của nhà chủ người ta, chị dính vào cũng không thích hợp, nhìn một nhà bây giờ tách ra thành như vậy, chị thở dài thổn thức.
“Chị Vương, mấy năm nay chị cũng cực khổ rồi, đây là cho chị, chị cầm đi.” Tiêu Chính Thịnh đưa qua một phong bì dày. Ông ta là chủ nhân, thật ra vẫn còn hào phóng.
“Ông chủ, ông đã cho tôi tiền lương rồi, tôi không thể nhận cái này được.” Chị Vương từ chối nhưng Tiêu Chính Thịnh lại cố ý kín đáo đưa cho chị: “Đây là thứ chị nên được nhận.”
Chị Vương cầm phong bì mà vành mắt đỏ hoe.
Con trai chị Vương tới đón chị, chị Vương lưu luyến chào từ biệt ông ta và Kiều Nhã rồi mới rời đi.
Lúc này, một chiếc xe màu đen lái tới, dừng lại bên đường.