Chương 604
Tên còn lại thấy thế, móc súng lục ra kề lên đầu cô ta: ”Buông ra!”
Chiêm Gia Linh cắn răng, chậm rãi buông ra. Tên kia vừa được thả ra, quay lại tát cô ta một cái: ”Mẹ kiếp! Đúng là chán sống mà!”
Hắn dùng lực rất mạnh, Chiêm Gia Linh bị đánh đến lảo đảo, suýt nữa va phải cửa thang máy.
Tên kia định tiến lên, chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lùng phát ra từ phía sau: ”Đánh con gái, đúng là hèn.”
”Ai đấy?”
Phản ứng của hắn rất nhanh, lập tức quay đầu lại, đồng thời chuẩn bị tư thế phòng vệ, ai ngờ lại nhận được một nắm đấm. Tốc độ của quả đấm nhanh đến mức mắt thường nhìn không kịp. Cứ như vậy mà nện lên mũi hắn, thậm chí tên kia còn nghe được tiếng xương mũi mình bị gãy. Hắn kêu ”A!” một tiếng, ôm lấy mũi, máu tươi ngay tức khắc phun ra.
Tên đi cùng hắn giơ súng lên theo bản năng, ngón tay vừa định bóp cò thì khẩu súng đã bị người kia đá bay ra chỗ khác. Sau đó vạt áo bị túm lại, cả người bị ném ra ngoài đập mạnh vào tường.
Không đợi hắn đứng lên, trên đầu là vang lên một giọng nói lạnh lùng: ”Bảo Bắc Khởi Hiên đến gặp tôi.”
Nói xong, anh ta quay người, liếc Chiêm Gia Linh một cái, ấn mở thang máy rồi bước vào, chậm chạp không đóng cửa lại.
Chiêm Gia Linh thu lại ánh mắt kinh ngạc rồi bước theo sau, vẻ mặt vẫn khiếp sợ như cũ.
Đây là thân thủ của Tiêu Tuyệt ư?
Thật là khủng khiếp.
Bắc Khởi Hiên cũng không xuất hiện, mà chỉ gọi một cuộc điện thoại, nói là lo lắng cho sự an toàn của bọn họ nên phái người đến bảo vệ bọn họ mà thôi.
Tiêu Mặc Ngôn ngắt điện thoại, hai tay cho vào túi quần, đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người và chiếc xe khả nghi đỗ trước cửa. Có thể nhìn ra được bọn họ là người Bắc Khởi Hiên phái đến để theo dõi.
Chiêm Gia Linh ngồi trên sô pha, cầm túi nước đá chườm lên mặt, thấp giọng nói: ”Theo tôi biết, Bắc Khởi Hiên đã tìm hiểu kĩ càng, cướp người dưới quyền, phá vỡ cờ hiệu của anh rồi tự lập môn phái. Nếu không chỉnh đốn lại, e là đến lúc xong chuyện, khó mà thay đổi được.”
Bắc Khởi Hiên vốn dĩ là một kẻ có dã tâm, hắn quen với thói ăn nhờ ở đậu, lại càng quen kiểu đảo khách thành chủ! Tiêu Chính Thịnh trước đó cũng là một ví dụ, hiện tại thêm một người khác, đó là Tiêu Tuyệt.
Nghe lời nói của Chiêm Gia Linh, Tiêu Mặc Ngôn hạ mắt, xoay người lại: ”Cho tôi cách liên lạc với Tiêu Mặc Ngôn.”
Chiêm Gia Linh ngẩn người, lập tức đáp: ”Như vậy anh sẽ bị bại lộ mất!” Cô ta rất rõ khả năng của Hải Thiên Đường, một khi bọn họ biết được sự tồn tại của Tiêu Tuyệt, hai người sẽ chẳng khác nào cõng địch trên lưng, tình hình vô cùng bất lợi!
Tiêu Chính Khiêm dường như không cảm thấy chút lo lắng, giọng nói vẫn bình thản: ”Liên hệ với anh ta.”
Bởi vì, anh chọn cách tin tưởng Bảo Ngọc.
Bên đường Hằng Nguyên, Thạch nhận được điện thoại của Chiêm Gia Linh, sau khi hiểu rõ tình hình, tuy có chút kinh ngạc nhưng vẫn dựa theo lời dặn dò của Tiêu Mặc Ngôn mà chuyển lời lại cho Tiêu Tuyệt.
Nghe thấy anh muốn gặp mình, Tiêu Tuyệt không nói gì, chỉ cười một cái.
Thạch cũng không hỏi thêm, trên thực tế chuyện của Tiêu Tuyệt, để phòng xảy ra sai sót, anh cũng không nói cho mọi người biết.
Sau khi anh ta rời khỏi thư phòng, mọi người hiếm khi tụ họp lại ở phòng khách nghỉ ngơi, Đinh Khiên tùy ý nói: ”Mọi người có phát hiện, cậu Tiêu gần đây…có chút sai sai không? Không nói rõ được là ở đâu, nhưng cảm thấy không giống với trước kia.”