Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 595




Chương 595

Nghĩ vậy, Bảo Ngọc cũng nửa tự trách, nửa thấy may mắn. May mắn không xảy ra chuyện gì sai trái, đồng thời lại trách mình không phát hiện ra sớm hơn!

Ông Hình há to miệng, bước vài bước tới: “Bây giờ thằng nhóc kia đang ở đâu? Còn có… nó… nó có biết…”

Bảo Ngọc nheo mắt lại, cao thấp đánh giá ông ta, nở một nụ cười quỷ bí: “Ông Hình, ông đang sợ sao? Sợ Tiêu Mặc Ngôn quay về sẽ tìm ông tính sổ sao?”

“Đâu có!” Ông Hình vội lớn tiếng phủ nhận: “Đâu có đâu! Cô… cô nhanh nói đi, nó ở đâu?”

Bảo Ngọc liếc qua, tức giận nói: “Như ông mong muốn, anh ấy trở thành Tiêu Tuyệt!”

Ông Hình sững người, đột nhiên phản ứng lại: “Cô nói…nó… nó thay thế thân phận của Tiêu Tuyệt?!”

“Anh ấy cũng mất trí nhớ giống Tiêu Tuyệt, cùng lúc ông cứu Tiêu Tuyệt ra, có lẽ anh ấy cũng được người bên kia cứu, nếu người bên chúng ta là Tiêu Mặc Ngôn, thì anh ấy đương nhiên sẽ trở thành Tiêu Tuyệt.”

Nói tới đây, Bảo Ngọc vẫn nhịn không được mà đau lòng. Thậm chí cô có thể tưởng tượng ra, cùng lúc Tiêu Mặc Ngôn quên đi bản thân, sẽ trở lại trạng thái cô lập bản thân trước kia.

Ông Hình kinh ngạc ngã ngồi xuống, trăm triệu lần không ngờ tới Tiêu Mặc Ngôn còn sống! Còn vì sự sai sót ngẫu nhiên mà trở thành Tiêu Tuyệt?!

Lập tức, ông ta vỗ vào chân mình, ảo não nói: “Tất cả đều là lỗi của ta!”

Bảo Ngọc tức giận nói: “Cái đó còn cần phải nói sao?”

Ông Hình ngẩng đầu, bị một cô gái chỉ trích, nhưng lại không thể phản bác nổi một câu, khuôn mặt hơi đỏ lên: “Cô đã gặp thằng nhóc kia?”

“Hôm nay có gặp, anh ấy… anh ấy còn không biết thân phận thật của mình.”

Tiêu Mặc Ngôn rất khó để đảm nhận vai diễn của mình, điều này cần anh có đủ thời gian để làm quen với thân phận mới của anh. Khiến Bảo Ngọc cảm thấy may mắn là, cho dù thay đổi như thế nào, cảm giác mà anh dành cho cô vẫn không thay đổi.Vẫn chỉ lắng nghe cô, làm theo lời cô nói…

Đây là Tiêu Mặc Ngôn của cô.

Nghĩ đến đây, trái tim cô đập nhanh hơn, hai má nóng bừng.

Ông Hình nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt cổ quái, cô nhóc kia nói xong rồi đỏ mắt cái gì?

Chú ý tới ánh mắt của ông Hình, Bảo Ngọc không được tự nhiên khẽ ho vài tiếng: “Ông Hình, hai người này do ông làm đảo lộn, ông phải chịu trách nhiệm trong việc hoán đổi hai người bọn họ.”

Thấy bộ dạng tuyên bố tới đây để hỏi tội mình của cô, phản ứng đầu tiên của ông Hình là muốn chạy trốn.

“Ặc, gần đây công việc ở Hồng Môn rất bận, nên ta phải nhanh chóng quay lại giải quyết!” Ông ta định đứng dậy tiếp tục thu dọn đồ đạc, Bảo Ngọc bước vài bước qua, đập hai tay lên bàn, đôi mắt phượng nheo lại: “Ông Hình, chưa gì đã muốn đi? Ông không sợ mấy anh em phía dưới bàn tán sao?”

Ông Hình nghe vậy, khuôn mặt tối sầm, lập tức ưỡn ngực, hào khí nói: “Ta đường đường hoàng hoàng, sợ bọn họ nói gì chứ?”

“Vậy sao?”

Bảo Ngọc liếc qua, ông ta khó chịu phất tay ngăn lại: “Nói đi, nói đi, rốt cuộc cô muốn ta làm gì?”

Ánh mắt Bảo Ngọc lóe lên, nói ra từng câu từng chữ: “Tiêu Tuyệt đã chết từ ngày nhà thờ bị phá hủy! Chỉ có một mình Tiêu Mặc Ngôn còn sống!”

Ông Hình giật mình, cau mày: “Cô… cô muốn bảo vệ cậu ta?”

Ông ta tưởng rằng cô sẽ yêu cầu ông ta hoán đổi vị trí cho hai người họ trước, trả lại mọi thứ thuộc về Tiêu Mặc Ngôn, không ngờ cô lại lo lắng cho Tiêu Tuyệt trước.