Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 57




CHƯƠNG 57

Bỗng nhiên, trên cổ ươn ướt khiến Bảo Ngọc ngẩn ra.

Không ngờ Tiêu Mặc Ngôn lại thè lưỡi ra li3m cổ cô.

Mặt Bảo Ngọc đỏ rực, cô quay người, lưng áp chặt vào cửa thang máy: “Anh…”

Đúng vào lúc này, cửa thang máy vang lên một tiếng “Đinh” mở ra, Bảo Ngọc không chú ý ngã ngửa về sau.

“Cẩn thận.” Tiêu Mặc Ngôn dịu dàng kêu lên một tiếng rồi vươn tay ôm chặt eo cô kéo vào lòng mình.

Bảo Ngọc mặt đỏ như bị thiêu đốt, cô lùi ra khỏi lòng anh ngay lập tức: “Cảm ơn.” Sau đó định xoay người đi thì phát hiện anh đã siết chặt tay cô không buông, không mang theo một chút d*c vọng nào. Chỉ là cố chấp xem cô như là vật sở hữu của anh.

Bảo Ngọc chậm rãi ngẩng đầu lên, anh rất nghiêm túc giơ tay ra chọc nhẹ vào đầu mũi bị đụng đỏ lúc nãy của cô: “Em là của anh, anh không cho phép em bị thương.”

Bảo Ngọc kinh ngạc nhìn anh, thoáng chốc cúi đầu giả vờ quay mặt đi: “Em… không biết anh đang nói gì.”

Cô đang trốn tránh.

Cô không cách nào yên tâm thoải mái tiếp nhận câu nói này.

Sau tai nạn xe lần đó, khi lần đầu đến bệnh viện, anh ngồi trên xe lăn cũng nói với cô câu tương tự.

… Đây chính là lý do khiến cô vẫn luôn bỏ lơ Tiêu Mặc Ngôn.

Chiếc Rolls-Royce của nhà họ Tiêu đã đậu sẵn trước cổng chung cư, tài xế mặc đồng phục đang đợi ngay cửa. Thấy Tiêu Mặc Ngôn bước ra thì vội mở cửa xe: “Cậu chủ, mời lên xe.”

Tiêu Mặc Ngôn kéo tay Bảo Ngọc đi thẳng qua, đối với những thứ không hứng thú, anh tuyệt đối không lãng phí bất cứ biểu cảm gì.

“Cậu chủ! Cậu chủ!” Tài xế vội vàng khởi động xe chạy theo sau lưng Tiêu Mặc Ngôn.

Bảo Ngọc được anh nắm tay bước đi trên đường, cảm thấy rất lạ nhưng không cách nào từ chối anh.

Chiếc xe Rolls-Royce biển số 99999 kia quả thực rất chói mắt. Chỉ cần quan tâ m đến tin tức của thành phố A, không ai là không biết đó là xe của nhà họ Tiêu ở Tây Sơn. Tiêu Mặc Ngôn đi rất chậm, chiếc xe theo sát phía sau, chỉ sợ để lạc mất cậu chủ thì lúc trở về không biết phải ăn nói thế nào.

Bỗng anh dừng chân quay đầu lại, trong con ngươi phảng phất vẫn còn âm u, không hề chớp mắt nhìn Bảo Ngọc: “Anh phải làm sao mới để cho em trở thành của anh đây?” Anh rất dè dặt, rất nghiêm túc thăm dò hỏi.

Trong lòng Bảo Ngọc run lên, đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ kinh ngạc. Anh là người chưa bao giờ để ý đến cách nghĩ của người khác lại quan tâ m đến cô như vậy sao?

Trong phút chốc cô cười rộ lên, cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói một câu: “Em trở lại nơi này chính là vì ở bên cạnh anh.”

Bảo vệ anh, trả lại món nợ của cô.

Đôi mắt của Tiêu Mặc Ngôn sáng dần lên, sương mù trong mắt từ từ tản đi, nơi đó chỉ còn ánh sáng lấp lánh.

“Chuyện là… Cô Chương?” Tài xế ở phía sau lưng thò đầu ra khỏi cửa xe, lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói với Bảo Ngọc: “Có thể làm phiền cô khuyên cậu chủ lên xe trước được không?”

Bảo Ngọc hồi thần lại, vội vàng gật đầu, xoay người nói với Tiêu Mặc Ngôn: “Tiêu Mặc Ngôn, chúng ta về nhà trước đi.”

Tiêu Mặc Ngôn cong môi cười với cô không do dự.

Cuối cùng tài xế cũng thở phào nhẹ nhõm, chở hai người nhanh chóng rời đi.