Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 528




Chương 528

Đầu anh ta rủ xuống thấp hơn: “Bảo Ngọc, tôi không muốn cô cảm kích tôi, tôi chỉ muốn cô làm bạn với tôi giống như làm bạn với cậu ta, để cho mỗi ngày tôi đều có thể nhìn thấy ánh nắng, nhìn thấy trời xanh, nghe được âm thanh của gió biển…”

Nghe được lời tỏ tình thâm tình mà trực tiếp của anh ta, Bảo Ngọc mở miệng muốn cự tuyệt, thế nhưng sau khi cô nhìn thấy trong tay của anh ta là một cái điều khiển nhỏ, cô bị sửng sốt.

“Đây là…”

Phía trên chỉ có một nút bấm màu đỏ, ngón tay cái của anh ta đặt ở phía trên, chỉ cần nhẹ nhàng ấn một cái đáp án liền vô cùng sống động.

Nhưng mà cũng chỉ trải qua thời gian mấy giây ngắn ngủi.

Tiêu Tuyệt Nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười ôn nhu tà khí nhưng lại yếu ớt: “Hôm nay là hôn lễ của cô, tôi vẫn luôn luôn đau đầu không biết tặng cho cô lễ vật gì mới tốt, nghĩ tới nghĩ lui tôi rốt cuộc nghĩ đến…” Ánh mắt của anh ta rơi vào trong tay, nụ cười càng diễm lệ: “Tôi sẽ tặng cho cô một trận pháo hoa ăn mừng cực kỳ long trọng.”

“Không.” Bảo Ngọc hét lên một tiếng, bước lên liền muốn cướp lấy điều khiển trong tay của anh ta: “Đưa nó cho tôi đi Tiêu Tuyệt, anh không thể làm như vậy được, ở trên có rất nhiều người vô tội.”

Tiêu Tuyệt cũng không hề giãy dụa, chỉ là nâng tay cao lên, căn bản là Bảo Ngọc cũng không cao bằng anh ta nên không với tới được. Cô gấp đến độ đôi mắt đỏ ửng, không cần suy nghĩ gì há mồm liền muốn cắn anh ta. Tiêu Tuyệt nhanh chóng xoay người lại trực tiếp áp đảo cô, dùng thân thể ngăn chặn cô lại, một tay kiềm chế hai cánh tay của cô để cô không thể động đậy được nữa.

Đôi mắt cực kỳ lẳng lơ khóa chặt lấy Bảo Ngọc, giống như muốn khống chế linh hồn của cô, bên tai của cô trầm thấp nói, mỗi câu mỗi chữ đều rót vào đáy lòng của cô.

“Tại sao, tại sao cô lại không yêu tôi!”

Bảo Ngọc đột nhiên thấy chấn động, quên đi giãy dụa, quên đi cả phản ứng, quanh quẩn trong đầu của cô từ đầu đến cuối đều là câu nói này.

Câu nói này không ngừng xuất hiện trong ác mộng mỗi đêm của cô, người đàn ông thương tâm, đau khổ, tức giận, một lần một lần lại tái diễn giống như vậy “Tại sao, tại sao cô lại không yêu tôi!”

Đôi mi thanh tú của Bảo Ngọc cau chặt lại, nhìn ánh mắt của anh ta, cách thời gian không gian lâu như vậy, xa như vậy.

Cô muốn hỏi anh là người đã cứu cô, yêu cô, là người vì cô mà chịu thương tích, là anh sao?

Thế nhưng cuối cùng cô cũng không nói ra lời nào, chỉ là nhắm hai mắt lại không nhìn vào đôi mắt tổn thương mà tức giận của anh ta nữa.

Một đời trước cô đã yêu sai người, nhưng đời này cho dù có đúng hay sai cô cũng sẽ không hối hận.

Dường như đã biết câu trả lời của cô, Tiêu Tuyệt điên cuồng lắc đầu: “Không, nhất định vẫn còn có cơ hội.”

Bảo Ngọc bình tĩnh nằm trên mặt đất, đôi mắt thanh tịnh kia an tĩnh nhìn về phía anh ta: “Nếu như anh muốn làm cho bom nổ, vậy thì cứ để cho tôi và bọn họ ở chỗ này là tốt rồi.”

Tiêu Tuyệt nhẹ cúi đầu, giống như chưa từng biết qua cô gái này, ánh mắt khi thì buông lỏng khi thì tắc nghẽn, sự tức giận nơi đáy mắt hóa thành vẻ lo lắng như mưa bụi vây xung quanh cô.

“Cô muốn chết cùng với cậu ta?” Anh ta nhẹ giọng hỏi, giọng nói không mang theo một chút tức giận nào.

Bảo Ngọc chậm rãi gật đầu: “Nếu như anh có thể thành toàn, tôi sẽ rất cảm kích.”

Cô đã từng chứng kiến Tiêu Tuyệt điên cuồng, một người đàn ông khi làm việc chưa từng để lại đường lui nào. Một giây trước anh ta có thể để kiêu ngạo hò hét vì thắng được toàn thế giới, một giây sau ngay cả mắt cũng không nháy liền đem tất cả mọi thứ hóa thành tro tàn, anh ta cực đoan chưa từng cần lý do và lấy cớ, hoàn toàn vi tâm sở dục, cho dù là cả tính mạng của anh ta cũng sẽ không trở thành sự ràng buộc của anh ta.