Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 504




Chương 504

Tiêu Chính Thịnh đứng lên, vừa đi vào, vừa quay đầu nói với anh ta: “Tiểu Dạ à, về rồi thì đến công ty giúp chú đi.”

Bắc Khởi Hiên chậm rãi quay đầu: “Tôi không muốn khiến cho bên ngòai lại suy đoán thêm về tôi, nhất là, sau khi trở về, không thể nghi ngờ cũng sẽ bị người có tâm lợi dụng, truyền thông làm lớn. Cho nên, thật xin lỗi, chú Tiêu, tôi không thể trở về giúp chú được.”

Tiêu Chính Thịnh thở dài, cũng không miễn cưỡng nữa: “Được, nếu có chỗ nào cần chú Tiêu, cháu cứ mở miệng.”

Quan hệ cha con giữa ông ta với Bắc Khởi Hiên, vẫn luôn không nói rõ được, thứ nhất tâm tình của Bắc Khởi Hiên tương đối cao, vẫn luôn rất tôn kính cha của mình; thứ hai, chuyện phát triển cho đến hôm nay, vạch trần quan hệ cha con này, đối với bọn họ đều không có lợi. Đơn giản, Tiêu Chính Thịnh chỉ có thể giữ kín miệng, chờ đợi một thời cơ thích hợp hơn nữa.

Bắc Khởi Hiên trực tiếp lái xe quay về nhà trọ của anh ta.

Tắm nước nóng, lau tóc đi ra, ánh mắt rơi vào cặp công văn màu đen anh ta mang về. Đi qua, cầm lên, thả trên bàn trà. Nhập mật mã vào, mở cặp công văn ra, nơi đây có mấy phần văn kiện bí mật, đều là chiến lợi phẩm lần này anh ta ra ngoài. Nhìn thấy nội dung ký tên phía trên, anh ta cong khóe môi.

Muốn xoay người, muốn có đủ thực lực, mà chí ít, thì tư bản của anh ta và Tiêu Mặc Ngôn ngang bằng nhau! Về phần Tiêu thị, cũng không còn là mục tiêu của anh ta! Anh ta muốn, là có thể một cú đánh bại Tiêu Mặc Ngôn, khiến cho anh biến mất khỏi thế giới này mãi mãi!Từ dưới những văn kiện này, anh ta lôi ra một cái điện thoại vệ tinh, nhập vào một mã số.

Sau nửa ngày, đối diện mới có người nhận, giọng nói giống như vừa tỉnh ngủ lười biết: “Hy vọng, cậu có thể cho tôi tin tức tốt.”

Bắc Khởi Hiên nhắm mắt lại, giọng điệu cực nhạt: “Đều giải quyết.”

“Ha ha.” Tiếng cười mềm mại mà hung ác nham hiểu, giống như thông quá điện thoại, quanh quẩn trong căn phòng trống trải. “Như cậu mong muốn, thế lực Mãnh Hổ, toàn bộ về cậu.” Nói xong, cúp điện thoại.

Bắc Khởi Hiên cất lại điên thoại, lại khóa kỹ cặp công văn, đi đến trước tủ rượu, rót chén rượu, không quan tâm uống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lộ ra một loại sương mù và sự lạnh lẽo.

…..Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Sắp đến giờ tan làm, Tiêu Mặc Ngôn gọi Dương Châu Kiệt vào văn phòng, giao toàn bộ công việc còn sót lại cho anh ta.

“Ách, Tiêu thiếu gia, anh ngày mai không đến sao?” Dương Châu Kiệt hỏi.

Tình huống bây giờ của Tiêu thị, đúng là loạn trong giặc ngoài, Tiểu tổng bận tối mày tối mặt, Tiêu thiếu gia lại bỏ đó không lo, công ty kia thế tất cũng phải chia năm xẻ bảy. Anh ta cũng không dám xác định, thân là con trưởng nhà họ Tiêu, Tiêu thiếu gia thật sự bỏ được sao?

Tiêu Mặc Ngôn vứt tới một chồng văn kiện, trực tiếp ném lên bàn: “Những thứ này tôi đã xử lý tốt, cứ theo phía trên mà làm.” Nói xong, đúng năm giờ, anh cầm tây trang lên khoác vào rồi đi ra ngoài.

Đi đến cửa thì Tiêu Mặc Ngôn ngừng lại, ngoái đầu nhìn lại: “Nếu không có việc gì thì không được làm phiền tôi.” Kéo cửa ra, rồi rời đi.

Dương Châu Kiệt giật mình, đôi mắt tinh anh sau kính chớp chớp. Nhìn thấy cả bàn chất đầy tư liệu, anh ta vuốt vuốt thái dương, làm trợ lý của người tra, thật đúng là mệnh khổ mà!

Lúc tan việc, Bảo Ngọc đang nói chuyện với Chiêm Gia Linh, Tiêu Mặc Ngôn trực tiếp đi đến, giống như kỵ sĩ ưu nhã cưỡi mây cầu vồng. đi đến trước mặt cô, ánh mắt ngừng lại trên mặt cô, khóe miệng treo một nụ cười yếu ớt làm người ta tê dại mê hoặc. Dù là Bảo Ngọc ngày ngày đối mặt với gương mặt đẹp đến đố kị, cũng lơ đãng tim đập thình thịch.

“Chúng ta về thôi.” Anh nhẹ nói, ánh mắt mềm như hóa thành nước, rất ấm lòng.

Dường như tâm tình của anh mấy hôm nay không tệ, mặc dù trước mặt người khác, cũng sẽ lộ ra nụ cười say mê này. Bảo Ngọc cũng bị anh mê hoặc, gò má kiều diễm cũng lộ ra một lúm đồng tiền xinh đẹp, độ cong khóe môi phối hợp với tâm tình vui vẻ giờ phút này của cô, trong ánh mắt nhìn qua, tựa hồ chỉ có người đàn ông cô dành tình cảm chân thành cả đời này.