Chương 486
“Chào mọi người, tôi là Bảo Ngọc.” Bảo Ngọc rất khách sáo tự giới thiệu.
Ba người đàn ông tranh nhau tự giới thiệu. Bảo Ngọc mỉm cười, cố gắng nhớ kỹ tên của bọn họ.
Thấy Bảo Ngọc không tỏ ra cao giá, cũng không cao ngạo vì là người đẹp trời sinh, cho người ta cảm giác vừa hào phóng lại thoải mái, trong lòng ba người đều cho điểm cao. Phải biết trong Hải Thiên Đường thậm chí cả Hồng Môn chủ yếu đều là đàn ông, đó là thế giới chủ yếu là dựa vào nắm đấm, có thể hòa nhập với bọn họ, được bọn họ tán thành cũng là chuyện không dễ dàng gì.
Lúc này, trong phòng ở hai bên có rất nhiều người đi ra. Khi nhìn thấy Bảo Ngọc, ai nấy đều kinh ngạc dừng lại, hỏi luôn người đẹp này ở đâu tới. Sau khi nghe chị Điềm giới thiệu là bà chủ chính thức của Hải Thiên Đường, tất cả mọi người đều vây quanh cô.
“Má nó, Hải Thiên Đường chúng ta cuối cùng sắp đổi đời rồi!” Ngưu nói: “Tôi cứ nghe đám khốn kiếp của Đào Ngột Đường nói vợ đường chủ của bọn họ là người đẹp như tiên! Lúc này nếu để vợ đường chủ nhà chúng ta ra mặt, xem bọn họ còn dám khoe khoang nữa không!”
“Ha ha…” Mọi người cười vang, có người lập tức nói tiếp: “Hôm nào chúng ta phải hẹn bọn họ lên mạng PK, gửi ảnh chụp lên mạng để cho anh em trên mạng bỏ phiếu, bên nào thua phải rửa chân cho anh em bên thắng!
Một người có dáng người gầy gò khác vỗ ngực: “Vậy từ giờ trở đi, ông đây nhất định sẽ không rửa chân nữa!”
Bảo Ngọc toát mồ hôi. Hóa ra, các anh em Hồng Môn trong truyền thuyết cũng thích buôn chuyện như thế à? Còn lên mạng bỏ phiếu nữa? Mệt cho bọn họ nghĩ ra được chuyện này!
“Được rồi, được rồi, tất cả đừng dọa Bảo Ngọc nữa, ai nên làm gì thì đi làm đi!” Chị Điềm mỉm cười giải vây cho Bảo Ngọc: “Bảo Ngọc, em đừng để ý đến đám người bọn họ. Sau này, lâu rồi em sẽ biết, bọn họ đều là người ăn nói bỗ bã!”
“Chị Điềm! Làm gì có…” Mọi người vội vàng lấy lại danh dự, chỉ sợ để lại ấn tượng xấu trước mặt người ta.
Bảo Ngọc Tiếu Tiếu: “Tôi biết, tính tình của anh em Hải Thiên Đường chúng ta đều trời sinh phóng khoáng.”
Một câu “Hải Thiên Đường chúng ta” đã lập tức kéo gần khoảng cách với mọi người, nhất thời lấy được thiện cảm của rất nhiều người. Mọi người vây quanh Bảo Ngọc như cúng bái nữ thần vậy.
“Bà chủ có chị em gái nào không?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Đúng vậy, các anh em vẫn còn độc thân đấy!”
Mọi người lại kêu lên ầm ĩ một lúc, chị Điềm không nhìn được đẩy bọn họ ra, bảo vệ Bảo Ngọc ở sau lưng: “Thế nào? Tất cả đều muốn có vợ à? Các người đã có nhà có xe chưa? Không có vậy nên làm gì thì làm cái đó đi!”
Mọi người vừa nghe cười gượng, chào Bảo Ngọc rồi lần lượt rời khỏi đó.
Chị Điềm đi với cô ra ngoài, vừa đi vừa cười nói: “Bảo Ngọc à, em đừng thấy lạ, bọn họ là như vậy đấy.”
“Ha ha, em đương nhiên sẽ không vậy đâu, bọn họ đều rất hòa thuận đấy chứ.”
“Đó là đối với em thôi. Nếu em nhìn thấy dáng vẻ bọn họ hung ác lên thì ai nấy đều không cần mạng nữa đâu! Vừa nhìn cũng biết là người do cậu Tiêu dẫn ra ngoài!”
Hai người nói xong lại lên tầng, đi thăm Ngọc Diệp.
Nhìn sắc mặt của cô ta đã đỡ hơn nhiều. Sau khi Nghê Thư cho cô ta uống thuốc thì cơ thể cũng không còn đau đớn như vậy nữa. Trương Thịnh Hải đang đút cho cô ta uống, thấy hai người toét miệng cười: “Chị Điềm, chị.”