Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 482




Chương 482

Nghê Thư lạnh lùng khoanh tay, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Thiên Ma, không nói một lời. Đôi mắt rét lạnh kia làm cho anh ngỡ ngàng, đây là lần đầu tiên Thiên Ma sợ hãi trước một cô gái như vậy …

Anh tức giận, lòng tự ái quá mạnh căn bản không cho phép anh cúi mình, lửa giận lại một lần nữa dâng cao: ”Đánh cũng đánh rồi, em còn muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn ông đây quỳ xuống nhận lỗi? Nói cho em biết, đừng mơ!”

Nghê Thư híp mắt lại, không nói điều gì, quay đầu muốn đi.

Thiên Ma khẽ giật mình, bước lên vài bước kéo lấy cánh tay cô, muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến bên môi lại khó có thể mở miệng. Cuối cùng, anh căm giận cắn răng, coi như có cắn rách lươi, chảy đầy máu cũng phải nuốt xuống!

”Tôi biết tôi sai rồi đã được chưa!” Anh thốt ra lời xin lỗi, cho dù vẫn bá đạo như cũ, tràn đầy phong cách của Thiên Ma, nhưng Nghê Thư vẫn có thể nghĩ ra được, đây có lẽ là lần đầu tiên anh xin lỗi người khác. Nếu để cho đám yêu quái của Quần Ma điện kia nghe thấy, trình độ khủng bố ấy có thể nghĩ.

Nghê Thư thản nhiên liếc anh, đẩy tay anh ra, muốn đi về phía trước. Thiên Ma lại giận dữ: ”Đáng chết, tôi nói tôi sai rồi!”

Nghê Thư tức giận quay đầu lại: ”Lỗ tai tôi còn chưa điếc, nghe thấy rồi!”

“Đã nghe thấy rối sao không có phản ứng gì?” Anh hùng hổ chất vấn.

”Phản ứng gì? Nói không sao đâu? Vây anh cũng đừng nghĩ nữa! Tôi sẽ để anh phải mang theo chút áy náy này đối mặt với tôi, lúc thấy tôi đều phải đi đường vòng!” Dường như Nghê Thư tỏ ra hung ác, hoàn toàn không để ý đến Thiên Ma kiêu căng ngạo mạn kia gần như đã vặn vẹo.

Bộ ngực của Thiên Ma càng phập phồng lên xuống nhiều hơn, lỗ mũi dường như sắp phun ra hai ngọn hửa, đôi mắt hung ác nham hiểm, tức giận trừng mắt nhìn cô, nói từng từ từng chữ: ”Chưa có ai dám đánh tôi!”

Nghê Thư lạnh lùng cười: ”Tôi đánh rồi đấy, có thể làm gì?”

Hai hàm răng của Thiên Ma lại phát ra những tiếng ma sát đáng sợ, nhưng một lúc lâu sau cũng không lên tiếng cãi lại.

Nghê Thư hất tay anh ra, đi về phía xe máy.

”Thư Nhi …” Anh bỗng gọi cô lại, đầu cúi xuống thật thấp làm người ta không thể thấy rõ ánh mắt của anh, đôi mắt bình thường vô cùng tàn nhẫn ác độc kia, cũng bị dấu trong một mảnh màu sắc ảm đạm.

”Rất xin lỗi,” Anh nói thật nhỏ, giọng nói sắp nghe không rõ, người nói ra ba chữ nặng nề này, thế mà lại là Thiên Ma ngang ngược kiêu ngạo.

Bước chân của Nghê Thư chậm lại, từ từ nghiêng đầu, trông thấy người đàn ông cô đơn lẻ loi đứng trên đống đổ nát kia, đầu cúi thấp, không dám ngẩng lên nhìn cô, không hề kiêu ngạo, cô có thể cảm nhận được, thật sự có cảm giác áy náy.

Nghê Thư nhíu mày, cơn giận tích tụ trong lồng ngực cũng trôi đi, cô liếc nhìn anh, lạnh lùng lên tiếng: ”Anh đã nói rồi đấy, phải chịu trách nhiệm xây lại cho tôi.”

Cả người Thiên Ma bị chấn động, bỗng ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc, vui vẻ nhìn về phía cô, không thể chờ đợi được hỏi: ”Thư Nhi, em tha thứ cho tôi rồi?”

Nghê Thư hung hăng lườm anh: ” Nếu như không xây lại thành dáng vẻ ban đầu, tôi sẽ giết anh!”

”Hì hì! Tôi cam đoan, cam đoan sẽ xây lại giống với ban đầu như đúc!” Thiên Ma vỗ ngực đảm bảo, biết Nghê Thư không tức giận nữa, giờ phút này trong lòng đầy phấn khởi, đắc chí giống như được ngồi trong thang máy, đi thẳng lên mây xanh.

”Xây lại trước rồi nói sau!” Cơn giận của Nghê Thư vẫn còn chưa tan hết, không muốn tiếp tục để ý đến anh nữa, mà xoay người lên xe máy phóng đi. Lần này, Thiên Ma cũng không ngăn cản, lập tức gọi đội xây dựng quay lại, tiến hành công tác xây dựng lại!

Đã là đàn ông, chuyện đã đồng ý với con gái thì nhất định phải làm được, nếu làm không được, anh cũng không còn mặt mũi nào đi gặp cô nữa!