Chương 480
Chạy vọt đến trước lầu, cô dang hai tay ra: ”Tôi nhìn xem ai dám phá chỗ này!”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không dám hành động gì nữa, toàn bộ đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Thiên Ma. Thiên Ma thong dong nhảy xuống, dẫm trên đôi giày bộ đội, bước đến gần, đứng trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống, tiếng cười có chút gian xảo: ”Tiểu Thư Nhi, em ở chỗ này, nếu để cho các anh em cùng đường biết được, sẽ làm tôi rất mất mặt đấy!”
Nghê Thư cười lạnh lùng: ”Buồn cười, tôi với anh một cọng lông quan hệ cũng không có! Tôi muốn ở đâu thì ở, anh dựa vào đâu mà mất mặt?”
“Chỉ bằng việc em là cô gái tôi ưng ý!” Thiên Ma nói xong, vung tay lên, “Tiếp tục!”
Đội xây dựng nghe thấy mệnh lệnh, lập tức lại bắt đầu săn bằng tòa nhà này.
Nghê Thư vô cùng tức giận, nhào đến muốn ngăn cản, thì Thiên Ma túm chặt lấy hai tay cô, kéo cô vào trong lòng không cho cô nhúc nhích, hơi thở ấm áp phun lên bên chiếc cổ của cô: ”Tiểu Thư Nhi, tốt nhất em nên ngoan ngoãn nghe lời ~ ”
”Thằng khốn! Thả tôi ra!” Nghê Thư tức giận khua khoắng tay chân loạn xạ, cô biết ngay mà, gã này sẽ không dễ dàng rời khỏi đây như vậy! Anh ta cứ như Ôn Thần, dính lên rồi thì đừng nghĩ đến chuyện vứt bỏ!
Cô gái nhỏ nằm trong ngực, đang giương nanh múa vuốt giống như một chú mèo hoang, Thiên Ma giữ chặt lấy cô, tiếng cười có vẻ tùy tiện: ”Tiểu Thư Nhi, em chấp nhận đi, sớm muộn gì, tôi cũng sẽ để cho em ngoan ngoãn nằm dưới thân tôi! Ha ha!”
Cô gái mà Thiên Ma anh vừa ý, tuyệt đối không chạy thoát được.
Tòa nhà sắp hỏng kia chắc cũng gần trăm năm tuổi rồi, căn bản không chịu nổi máy ủi giày vò như vậy, chỉ vài cái đã sụp đổ ầm ầm.
Nhìn căn nhà bị sụp xuống, Nghê Thư như ngây dại.
Bên tai, là tiếng cười của Thiên Ma: ”Tiểu Thư Nhi, em yên tâm, tôi sẽ xây lại cho em!”
Đột nhiên cô xoay người, hung hăng tát mạnh vào mặt anh, gần như gầm thét: ”Ai cần anh xen vào việc của người khác hả? Anh thì biết cái gì!”
Gương mặt Thiên Ma lệch sang một bên, lệ khí bốc lên bừng bừng khắp người, chỉ trong chớp mắt. Bản tính thuộc về Quần Ma điện của Thiên Ma lộ ra ngoài không thể nghi ngờ. Thời gian dần qua, anh quay đầu lại, đôi mắt đỏ lên nhìn thẳng vào cô, giờ phút này, trông anh rất nghiêm túc, tàn khốc, đầy máu tanh.
Trên mu bàn tay lộ ra đầy gân xanh, các đốt ngón tay trắng bệch u ám, lúc nào cũng có thể ra tay, dùng một quả đấm đập nát mũi cô. Không ai có thể nghi ngờ, anh chỉ bóp một cái sẽ nát ngay chiếc cổ mảnh khảnh của cô, để cho cô không có cách nào duỗi móng vuốt sắc bén trước mặt anh nữa.
Nghê Thư dường như đã bất chấp tất cả rồi, hoàn toàn không thèm để ý người đang đứng trước mặt mình là người nào, cô chỉ gầm nhẹ, muốn phát tiết hết phẫn nộ trong lòng: ”Đây là đồ vật duy nhất bà nội để lại cho tôi! ! Anh con mẹ nó cứ như vậy mà san phẳng rồi hả?!”
Thiên Ma nổi giận ốn đang nghe thấy thế, trong phút chốc bỗng giật mình.
Nghê Thư xoay người, nhìn căn nhà giờ đây đã thành một mảnh phế tích, hai chân không chống đỡ được ngã ngồi xuống, tóc dài tản ra, bị gió thổi bay ngược lên.
“Đây là bà nội tôi để lại cho tôi … sao anh có thể… sao có thể phá hủy nó …” Thời gian dần qua, gục đầu xuống, nước mắt từ trong khóe mắt tuôn ra, rơi xuống đất vàng.
Đôi mắt Thiên Ma trợn to, nhìn cô, lệ khí trên người, thoáng cái đã biết mất không còn chút nào, trong lòng lại dâng lên tâm trạng phức tạp kỳ lạ. Anh không biết loại cảm giác này là gì, chỉ biết là, trong lòng có chút. . . Đau.
”Khốn nạn! Khốn nạn!” Nghê Thư giơ nắm đấm lên, đứng dậy vung mạnh về phía anh: ”Mẹ nhà anh anh coi mình là ai chứ? Dựa vào đâu mà anh can thiệp chuyện của tôi? Tôi muốn ở chỗ nào thì ở chỗ ấy, ai bảo anh xen vào việc của người khác hả? !”
Thiên Ma cắn răng đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, con mắt sâu thẳm nhìn cô không chớp.