Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 469




Chương 469

Nghê Thư kiểm tra xong thì nhíu mày nói: “Cô ấy bị gãy xương rất nhiều chỗ. Không được nối xương kịp thời, nhưng mà…” Cô ta ngừng lại rồi nói: “Nhưng mà xương đã có dấu hiệu tự nối liền… Như là đã được tiêm thuốc gì đó…”

“Là cái gì?” Trương Thịnh Hải vội vàng hỏi.

Nghê Thư lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa biết, tôi cần lấy máu của cô ấy về để xét nghiệm.”

Thạch nhíu lông mày, suy nghĩ rồi nói: “Có khi nào liên quan đến loài thực vật đã từng được nghiên cứu trên đảo không?”

Bảo Ngọc ngẩn ra, lập tức nhớ đến rễ cây khổng lồ kinh khủng kia, không kìm được rùng mình.

Nghê Thư hỏi rõ xem đó là loại cây gì, giống như là nghĩ ra gì đó, nếu thật sự là do những điều đó thì Ngọc Diệp cũng xem như là chó ngáp phải ruồi, trong họa có phúc. Chỉ là vấn đề còn phải đợi xét nghiệm xong đã, lỡ như bệnh tình có chuyển biến thì không ổn.

Trương Thịnh Hải trông chừng bên giường của Ngọc Diệp, không dám lơ là chút nào, sờ sờ gương mặt tái nhợt của cô ta, chân mày nhíu chặt lại. Chị Điềm đến bảo mọi người ra ngoài ăn khuya, Trương Thịnh Hải không muốn ăn nên ở lại chăm sóc cho Ngọc Diệp.

Mọi người đến phòng bếp, tất cả mọi người đã ngồi sẵn ở đó.

“Đường chủ, ngồi xuống đây, đây là chỗ trống!” Đinh Khiên nhiệt tình bắt chuyện, lại bị mẹ anh ta gạt sang một bên: “Không có mắt như vậy, hèn gì chỉ mãi lái máy bay! Cút sang một bên, để Bảo Ngọc ngồi ở đây!”

Đinh Khiên bĩu môi, ngoan ngoãn nhấc mông nhường chỗ cho Bảo Ngọc.

Xem cách mà mẹ anh ta bạo lực với mình, sau này ngay cả anh ta lái máy bay cũng kho.

Cảm nhận được bầu không khí thân mật này, trong lòng Bảo Ngọc cảm thấy rất thoải mái, ở đây giống như ngôi nhà thứ hai của cô, cho dù cô không phải là thành viên của Hải Thiên Đường nhưng cũng không hề cảm thấy xa lạ.

Ăn khuya rất đơn giản, mỗi người một chén mì lớn, mọi người xì xụp ăn, nóng hừng hực, kêu lên một tiếng thỏa mãn.

Tiêu Chí Khiêm ăn khá ngon miệng, ăn sạch hết một chén, chị Điềm kích động đến run rẩy cả người, đây là lần đầu tiên đường chủ nể mặt như vậy đó nha!

Bởi vì có Tuyết Chi ở đây, Tiêu Chí Khiêm – người luôn không bao giờ tham gia vào loại chuyện này, cũng trả lời với mọi người.

Thạch nói: “Đường chủ, các anh em đều đã lần lượt đến, chúng ta cần sửa sang lại chỗ này, làm thành tổng bộ của Thiên Hải Đường .”

Tiêu Chí Khiêm gật đầu, chỉ “ừ” một tiếng.

Tuyết Chi lập tức hỏi: “Thạch, sẽ có bao nhiêu người vậy?”

“Tổng bộ có hơn mười người, mấy ngày nữa sẽ đến.”

Nghe Thạch nói vậy, Tuyết Chi suy nghĩ, lại nói: “Vậy chúng ta phải dọn dẹp lại cả ba tầng dưới ư? Bọn họ ra vào ở chỗ này, có vấn đề gì không?”

Sĩ trả lời: “ Tòa cao ốc này, được thông báo là công trình Lan Vĩ, sẽ không có ai tới can thiệp. Hơn nữa, xung quanh đều là địa bàn của chúng ta, độ nguy hiểm đạt đến mức thấp nhất.”

Tuyết Chi nghe xong cũng an tâm.

Nghê Thư đã ăn xong, đang cầm một cây tăm xỉa răng, cũng không cần biết những thức ăn mềm kia có thể lọt vào kẽ răng hay không. Không nhanh không chậm nói: “Thiên Ma đã đến rồi.”