Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 34




CHƯƠNG 34

Cô khẽ mỉm cười: “Chào cô, hai người tìm chủ tịch thành phố Trương có việc gì sao?”

“À, chúng ta là gia đình bạn cũ của ông ấy, muốn tới chơi thăm thôi.”

Vừa nói, bà còn vừa làm động tác giơ giỏ hoa quả trong tay lên. Nhưng mà đó chỉ là một số trái cây theo mùa, đựng trong túi nilong màu đỏ rất bình thường.

“Mẹ!” Dương Châu Kiệt vừa tức lại vừa cuống, mắt không dám nhìn về phía Bảo Ngọc.

Bảo Ngọc nở nụ cười: “Vậy ạ, vậy mời cô đi theo cháu.”

“Ôi, cảm ơn cháu nhé.”

Thấy mẹ đi theo Bảo Ngọc vào bên trong, Dương Châu Kiệt cắn răng rồi cũng đi vào theo.

Mãi đến khi thấy cô lấy chìa khóa ra mở cửa nhà, mẹ con Dương Châu Kiệt mới bừng tỉnh, hóa ra cô chính là con gái của chủ tịch thành phố.

Hai mẹ con ngồi ở trong phòng khách, Bảo Ngọc bảo thím Đỗ pha trà, lấy hoa quả và bánh ngọt ra mời họ.

Nhìn những thứ trên bàn rồi lại nhìn chỗ hoa quả rẻ tiền mà mình mang tới, mặt Dương Châu Kiệt nóng như sắp cháy, anh ngồi yên cả buổi không lên tiếng. Còn mẹ anh thì kéo tay Bảo Ngọc hỏi han: “Ôi , hóa ra cháu là Bảo Ngọc à, đã lớn như vậy rồi, cô nhớ lúc cô gặp cháu, cháu vẫn còn nằm trong lòng mẹ đấy.”

Bảo Ngọc híp mắt cười: “Cô biết mẹ cháu ạ?”

“Đương nhiên rồi! Ba cháu và mẹ cháu lấy nhau cũng là nhờ cô làm mai đấy. Khi đó hai chị em còn đùa nhau là, tương lai nếu cô sinh con trai thì sẽ cho hai đứa thông gia từ bé.”

Mẹ Khang càng nói càng hứng khởi, bà kéo Dương Châu Kiệt rồi bảo: “Ồ đúng rồi, đây là con trai cô, chỉ nhỏ hơn cháu một tuổi thôi.”

Dương Châu Kiệt tránh ánh mắt Bảo Ngọc, hai tay mất tự nhiên xoắn lại với nhau, thấp giọng: “Mẹ, đừng nói nữa.”

Nguyễn Thanh Mai về nhà thấy Trương Bảo Ngọc mời hai người họ vào thì có vẻ không vui: “Bảo Ngọc, hai người này là ai vậy?”

Bảo Ngọc khẽ trả lời: “Là người nhà bạn cũ của ba.”

Nguyễn Thanh Mai nhìn cũng biết họ đến nhà là có việc cần xin, ngoài mặt thì cười tươi nhưng trong lòng thì không. Sau khi chào hỏi xong, bà ngồi xuống rồi hỏi một cách kỳ quặc: “Gần đây ông Chương bận rộn lắm, ngày nào cũng phải làm đến muộn mới về nhà. Haha, mọi người cũng biết đấy, ông ấy là chủ tịch thành phố, trọng trách rất nhiều. Công việc không thì thôi đi, ngược lại, có rất nhiều người còn khăng khăng tìm mưu tính kế nhờ vả ông ấy, thật khiến người ta đau đầu.”

Mẹ Khang nghe ra được ý trào phúng của bà ta, lúng túng cười theo: “Phải phải, chủ tịch thành phố Trương đúng là vất vả.”

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Dương Châu Kiệt trẻ tuổi nóng tính, anh không thể chịu được những lời này, anh đứng bật dậy, hít sâu một hơi, gật đầu với Nguyễn Thanh Mai: “Xin lỗi, quấy rầy rồi.”

Nói xong, anh quay đầu đi thẳng ra ngoài.

Mẹ Khương vội vàng đứng dậy: “Tu Kiệt, con chờ một chút, Tu Kiệt.”

Vẻ mặt Bảo Ngọc lạnh đi mấy phần, cô liếc nhìn Nguyễn Thanh Mai rồi xoay người đuổi theo.

Chạy tới đầu cầu thang thì thấy Dương Châu Kiệt, mẹ Khang còn đang khuyên nhủ anh: “Con à, chúng ta nhờ vả người ta mà, phải nhịn.”

“Mẹ, con không muốn vào cơ quan gì cả…” Thấy Bảo Ngọc đến, anh ngừng nói.

Bảo Ngọc tiến lên: “Cô Khang, cháu có thể nói chuyện riêng với cậu ấy được không?”