Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 305




Chương 305

“Ừ!” Ngọc Diệp lại gật đầu.

Trương Thịnh Hải mở to mắt, bất động, chỉ nhìn Ngọc Diệp chằm chằm: “Không phải Đào Nhi, là Ngọc Diệp?”

Ngọc Diệp lắc đầu, ôm cánh tay cậu, gác đầu trên vai cậu, vui vẻ nói: “Ngọc Diệp là Đào Nhi của anh, Đào Nhi là Ngọc Diệp của anh!”

Trương Thịnh Hải nhảy lên, biểu cảm trên mặt thay đổi, không rõ là kinh ngạc hay là tức giận vì bị lừa dối, cậu nắm chặt tay, ánh mắt nhìn Ngọc Diệp đều là sự nghiêm túc trước nay chưa từng có.

“Tiểu Hải Tử…” Ngọc Diệp bị dọa, cẩn thận muốn nắm vạt áo cậu, lại bị cậu né tránh.

Bảo Ngọc nhìn tất cả điều này trong mắt, dù có chút lời muốn nói giúp Ngọc Diệp, nhưng chuyện này vẫn phải để hai người tự giải quyết mới tốt. Sau khi đưa ra thật lòng, ai cũng không muốn nhận lừa dối, cho dù là ý tốt, lừa dối, chung quy cũng là lừa dối.

“Chị, em đi trước.” Trương Thịnh Hải quay đầu thì đi, Ngọc Diệp đáng thương đuổi theo cậu: “Tiểu Hải Tử, anh đừng bỏ mặc em…”

Nhìn đôi oan gia này rời đi, thần sắc căng thẳng không vui của Tiêu Mặc Ngôn mới thả lỏng: “Anh nên quy định một chút thời gian thăm hỏi.” Anh rất không thích họ chiếm Bảo Ngọc lâu như vậy.

Bảo Ngọc sững sờ, tiếp đó phì cười: “Tiêu Mặc Ngôn, nó là em trai em.”

“Cũng vậy.” Anh rất cố chấp với chuyện này.

Nhìn bộ dạng Đường chủ Tiêu ghen tuông, Bảo Ngọc nhìn thế nào cũng thấy thích, ngoắc ngoắc ngón tay: “Đến đây.”

Tiêu Mặc Ngôn nghe lời đến ngồi, khuôn mặt nghiêng góc cạnh rõ ràng, càng tràn đầy vẻ hấp dẫn nam tính.

Bảo Ngọc dựa vào trong lòng Tiêu Mặc Ngôn, lại hơi nhướn mày, trên người anh đều là xương, cấn cô không thoải mái, bàn tay nhỏ sờ lên cơ thể anh, sờ thấy cả xương sườn, trên hông cũng chỉ còn chút thịt.

Hơi thở Tiêu Mặc Ngôn trở nên nặng nề, đôi mắt nhìn cô, cũng nhanh chóng nóng rực. Dù biết, thân thể cô lúc này yếu ớt không cho phép, nhưng đối diện với cô, anh vẫn không nhịn được kích động. Chỉ cần một ánh mắt của cô, một động tác tùy ý của cô, ngọn lừa sẽ nổi lên bừng bừng.

Anh cố gắng khống chế dục vọng mãnh liệt, đè tay cô, không cho cô tiếp tục châm lửa.

Bảo Ngọc ban đầu còn chưa nhận ra, khi nhìn thấy nơi nào đó của anh khí thế bừng bừng, mắt phượng đột nhiên mở to, gò má đỏ bừng, lại không thu tay về, mà là như vô ý lướt qua nơi đó, không trực tiếp phủ lên, lại làm hô hấp anh thêm nặng nề.

Cuối cùng, Tiêu Mặc Ngôn không nhịn được nữa, đè cô lên giường, kéo chăn trùm cô lại, khàn giọng nói: “Em ngủ một lát trước.”

Bảo Ngọc chớp mắt: “Còn anh?”

“…Tắm.”

Không lâu sau, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng nước tí tách, Bảo Ngọc cười lên.

Cô dám cược, anh dùng nước lạnh…

Khác với xuân ý dạt dào trong phòng, tình hình trong phòng khách lại khá quỷ dị.

Lại gần cửa sổ sát đất, Trương Thịnh Hải vẫn thấy ngột ngạt. Ngọc Diệp cẩn thận kéo vạt áo anh: “Tiểu Hải Tử, đừng tức giận mà, em không phải cố ý lừa anh.”

“Đà La là anh em?” Trương Thịnh Hải trầm giọng hỏi.

Ngọc Diệp lắc đầu: “Không phải.”

Trương Thịnh Hải đột nhiên quay đầu: “Vậy em còn lừa anh nói em là em gái anh ta?!”