Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 291




Chương 291

Chu Nại Diên hôn mê trên sofa, cho đến trời sáng mới từ từ tỉnh lại.

Đột nhiên, cô ta hét to một tiếng, vội ngồi dậy, căng thẳng sờ cổ, lại kiểm tra cả người, xác định mình không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc nãy bộ dạng Đinh Khiên và Ngọc Diệp thực sự rất dọa người, nghĩ lại cũng sợ. Nếu cô ta còn muốn tiếp tục ở đây, tuyệt đối không thể đắc tội hai người họ!

Rót cốc nước cho mình, mới xem như bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ chuyện cô ta nói bí mật cho Bắc Khởi Hiên biết, phải giải thích thế nào mới tốt. Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta chỉ có thể đi cầu xin Tiêu Mặc Ngôn tha thứ, Tiêu Mặc Ngôn là đại ca của họ, chỉ cần anh nói chuyện, họ sẽ phải nghe! Mặc dù Tiêu Mặc Ngôn luôn đối xử lạnh như băng với cô ta, nhưng, xem ở việc cô ta vất vả mang thai đứa bé này, anh sẽ tha thứ cho cô ta.

Nghĩ tới đây, Chu Nại Diên thở phào, đồng thời cũng âm thầm tự cảnh cáo mình, sau này ở đây phải cảnh giác mới được, người phụ nữ thô lỗ như Ngọc Diệp và Nghê Thư, tuyệt đối không thể đụng vào.

Thực ra, cô ta cũng hiểu rõ, lý do họ tới tìm mình, chỉ là vì cô ta mang thai đứa con của Tiêu Mặc Ngôn. Trong mắt họ, cô ta là con giáp thứ mười ba chen ngang vào giữa Tiêu Mặc Ngôn và người phụ nữ xinh đẹp đó. Ở điểm này, cô ta lại không thật sự oán hận họ, những chuyện này cũng không thể trách cô ta, là ông trời chọn cô ta đến mang thai đứa bé, là ông trời chọn cô ta có giao điểm với Tiêu Mặc Ngôn.

Chu Nại Diên cúi đầu, nhìn bụng mình, rất không tự nhiên đặt tay lên, giống như ra quyết định quan trọng, nhẹ giọng nói: “Bảo bảo à, sau này, chúng ta sẽ sống cùng nhau thật tốt, mẹ sẽ yêu con như yêu ba con, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ xem con như con ruột!”

Giống như có thể cảm nhận được sinh mệnh của thai nhi trong bụng, cô ta vỗ về một lần rồi lại một lần: “Vậy thì, từ bây giờ, để chúng ta thành lập quan hệ tốt, cùng nhau ở bên cạnh ba con, không để anh ấy lại cô đơn đau khổ.”

Suy nghĩ của Chu Nại Diên rất ngây thơ, cô ta tin là vận mệnh bắt cô ta không thể chọn lựa phải mang thai hộ, lại vì mang thai hộ mới gặp được Tiêu Mặc Ngôn, mà ngay vào lúc này, người phụ nữ anh yêu sâu sắc rời đi. Cho nên, là ông trời đặc biệt an bài mình đến an ủi linh hồn tổn thương của anh. Đây là duyên phận, càng là vận mệnh sắp đặt, cô ta không kháng cự được, giống vậy, Tiêu Mặc Ngôn cũng sẽ không thể. Sớm muộn, cô sẽ sưởi ấm trái tim lạnh giá của anh…

Nghĩ vậy, cô ta đều không nhịn được lộ ra nụ cười hạnh phúc. Ngay lúc này, cửa đột nhiên mở ra, dọa cô ta nhảy dựng.

Tiêu Mặc Ngôn ôm Bảo Ngọc đi vào, đi nhanh vào phòng. Sau lưng là đám người Thạch, sắc mặt nửa vui nửa buồn, phu nhân không chết họ đương nhiên vui mừng, nhưng sợ phu nhân lại xảy ra chuyện, nếu vậy, ngay cả cơ hội giảm xóc cũng không có, tương đương trực tiếp phán tử hình cho Đường chủ.

Nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn ôm một người phụ nữ, Chu Nại Diên nghi hoặc đứng dậy, cô ta bất kể thế nào cũng không nghĩ tới, người phụ nữ đó là Trương Bảo Ngọc.

Thạch vội hỏi: “Đinh Khiên, gọi điện thoại cho Nghê Thư chưa?”

“Sớm đã gọi rồi, cô ấy hẳn sắp tới rồi!” Đinh Khiên cũng gấp đến mức chạy vòng vòng tại chỗ.

Chu Nại Diên nhìn sang, tò mò hỏi: “Cô ấy là ai?”

Thạch và Đinh Khiên lúc này nào có thời gian để ý cô ta, biểu cảm đều có chút căng thẳng, ngược lại là Ngọc Diệp nghiêng đầu, ánh mắt nhìn cô ta, quái dị đến mức làm cô ta co rụt, cô ta rất sợ Ngọc Diệp, cô ta vẫn nhớ rõ bạt tai kia.

Ngọc Diệp thu lại ánh mắt, không nhanh không chậm nói: “Đợi lát nữa, cô sẽ biết cô ấy là ai.”

Cô nhóc càng như vậy, càng gợi lên sự tò mò của Chu Nại Diên, nhưng, có Thạch và Đinh Khiên đứng giữ ở cửa, cô ta cũng không tiện đi hỏi, ngoan ngoãn ngồi trên sofa.

Tiêu Mặc Ngôn ở bên giường, nắm chặt tay Bảo Ngọc, từng khắc từng khắc nhìn cô chăm chú, tựa như sợ chớp mắt một cái cô sẽ biến mất. Cho đến bây giờ, anh vẫn không dám tin, đây không phải mơ, cô sống sờ sờ xuất hiện trước mắt mình. Anh sợ, sợ tin quá sớm, sợ tin quá thật. Cuối cùng lại vạn kiếp bất phục.