Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 280




Chương 280

Ánh mắt Chu Nại Diên thay đổi, lập tức dời ánh mắt: “Sẽ vậy, chỉ cần là đứa bé trong bụng tôi, bất kể ba mẹ là ai, tôi đều sẽ yêu thương như nhau.”

Nghê Thư mím môi, lười biếng đứng thẳng dậy, giống như phát hiện một trò vui, tâm trạng lại từ từ tốt lên.

Nghê Thư cầm áo khoác lên, khoác lên vai, không nhìn Chu Nại Diên nữa, mà là nghiêng đầu nói với Ngọc Diệp: “Ngọc Diệp, chăm sóc tốt cho cô ta, đứa bé này không thể xảy ra chuyện.”

Ánh mắt Ngọc Diệp không ngước lên: “Không cần cô phí lời.”

“Ha ha.” Cô cũng không để ý, đẩy cửa đi.

Chu Nại Diên từ từ quay đầu, bất kể bên này vừa khóc vừa nháo, Tiêu Mặc Ngôn lại vẫn không chịu ảnh hưởng, cô đột nhiên cảm thấy càng tủi thân, nước mắt không ngừng chảy ra…

Nghê Thư từ đường Hằng Nguyên về tới quán bar trung tâm thành phố.

Bảo vệ nhìn thấy cô, lập tức hành lễ, khí thế cực kỳ: “Bà chủ!”

Cô đầu không ngẩng mắt không mở phất phất tay: “Anh đi đi.”

Bảo vệ kinh ngạc, mở to mắt: “Bà chủ, tôi… tôi luôn nghe lời bà, ngay cả con ruồi cũng không cho vào ! Tôi thật sự không lười biếng… bà chủ, đừng, đừng đuổi việc tôi…”

Nghê Thư tâm phiền ý loạn ngẩng đầu: “Muốn tăng ca sao? OK, tùy anh, nhưng đừng đòi tiền tăng ca với tôi.”

Biết cô chỉ muốn mình tan ca trước, không phải muốn đuổi việc mình, bảo vệ vui vẻ, vội gật đầu: “Cảm ơn bà chủ, tôi tan ca đây!”

Nghê Thư đi tới tủ rượu, lấy một bình rượu tay ra, đây là rượu ông chủ trước của quán bar để lại, nghe nói đều là ông ta cất giữ đã rất nhiều năm. Cô mở nắp rồi uống nửa bình nhỏ, cầm rượu còn dư, trực tiếp đi đến phòng tầng hầm.

Mở đèn, nhìn thấy người phụ nữ nằm trên giường, Nghê Thư híp mắt, từ từ đi tới, kéo ghế ra, ngồi bên cạnh, giơ rượu: “Này, tôi kính cô.”

Lại uống một hớp to, sau đó thô lỗ dùng mu bàn tay lau khóe miệng, tự nói: “Người phụ nữ đó, giống như bị động kinh, vọng tưởng thay thế cô, làm mẹ đứa bé, làm người phụ nữ của Tiêu Mặc Ngôn.” Nhướn mày, cười lạnh: “Cô ta thật sự không hiểu Tiêu Mặc Ngôn, cô cũng vậy.” Nói rồi, thở dài một tiếng, duỗi dài hai chân: “Tôi không biết Tiêu Mặc Ngôn còn có thể chịu đựng cô ta bao lâu, cho dù cô ta ngày mai trở thành thi thể nằm trên giường, tôi cũng không kinh ngạc.”

Liếc nhìn trên giường, cô ý nghĩa sâu xa nói: “Cô thật may mắn, trừ cô ra, tôi chưa từng thấy Tiêu Mặc Ngôn kiên nhẫn với ai. Nhưng mà, cô cũng rất xui xẻo, vì cô không có phúc bảo vệ anh.”

Rót rượu còn lại xuống sàn, cô hít thở sâu, sau đó đứng dậy, nhìn cô lần cuối: “Sau này, sẽ không còn ai làm phiền cô nữa.”

Xoay người, cô nhanh chóng rời đi, không muốn lại tiếp tục ở đây thêm giây phút nào.

Cửa đóng, căn phòng tầng hầm lại lần nữa rơi vào u ám.

Đi vào đại sảnh, Nghê Thư gọi cuộc điện thoại cho Thiên Ma, điện thoại reo rất lâu, mới có người nhận, trong loa lập tức truyền tới một trận tiếng súng, Nghê Thư quen thuộc để điện thoại cách tai, giây phút sau, giọng nói trầm thấp gợi cảm của Thiên Ma mới vang lên: “Thư tiểu bảo bối ~ lại nhớ tôi rồi?”

Nghê Thư cũng không phí lời, nói thẳng: “Này, ngày mai… giúp tôi đưa cô ấy về đi.”

“Cô ấy chết rồi?” Thiên Ma vừa nói xong, lại là một trận tiếng súng càng mãnh liệt, anh ta hét to một tiếng: “Đều con mẹ nó dừng tay cho tôi!”

Giờ này phút này, trong sòng bạc dưới mặt đất, hai bên đang hăng máu, vì tiếng hét tức giận của anh, đều dừng lại, sững sờ nhìn anh ta.