Chương 232
Không để ý tới sự ai oán của Đinh Khiên, Thác xoay người qua, nói với hai người: “Tôi và Đinh Khiên còn có việc khác, phải tạm thời rời đi vài ngày.” Nói thì nói như vậy, nhưng Bảo Ngọc rất rõ, bọn họmuốn tặng không gian riêng cho mình và Tiêu Mặc Ngôn.
Có cấp dưới săn sóc như vậy, là phúc khí của Tiêu Mặc Ngôn. Sau này, cho dù cô mất…
Không suy nghĩ tiếp nữa, xoay đầu nhìn qua em trai vẫn đang mừng như điên, Bảo Ngọc mỉm cười, giữ lấy cánh tay của Tiêu Mặc Ngôn, đầu để ở trên vai anh: “Sao lại nuông chiều nó như vậy? Cũng không sợ chiều thằng nhóc này thành hư.”
“Cậu ta là em trai em.”Anh nhẹ giọng nói: “Chỉ cần là những thứ em để ý, anh đều để ý.”
Tầm mắt có chút mơ hồ, lại trở nên trắng xóa, không biết là nước mắt, hay là độc trong cơ thể lại phát tác. Bảo Ngọc nhắm hai mắt lại: “Tiêu Mặc Ngôn, hôm nay thức dậy quá sớm, bây giờ em rất buồn ngủ, muốn ngủ một lát.”
Anh lập tức ôm cô đi về phía phòng ngủ.
Ôm chặt lấy anh, cô nói: “Em muốn ngủ trong phòng anh.” Ngủ ở nơi tràn ngập hơi thở của anh.
“Được.” Hai má của Tiêu Mặc Ngôn bao phủ bởi một màu hồng phấn, đẹp hơn cả hoa sen trong nước, tươi đẹp động lòng người.
Căn phòng của Tiêu Mặc Ngôn đều lấy màu lạnh làm chủ đạo, ngoài giường, sô pha và bàn ghế, không có bài trí dư thừa nào khác.
“Phòng tắm ở đâu? Em đi tắm trước đã.” Cô hỏi.
Tiêu Mặc Ngôn tự mình đi vào phòng tắm giúp cô lấy nước, Bảo Ngọc theo anh đi vào, lúc nhìn thấy khăn mặt và khăn tắm treo trên móc thì đột nhiên sững người.
Hoa cúc, phía trên đều được trang trí bằng hoa cúc, giống như đúc những bông hoa cúc trên chiếc khăn mà cô dùng.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy những thứ này, đôi mắt đỏ hoe, đưa tay ra vuốt ve chúng, mỗi một bông đều rất xinh xắn, đáng yêu.
Xoay người qua, bước tới ôm chầm lấy anh từ phía sau: “Anh cái người đàn ông ngốc này, sao lại bí mật làm nhiều chuyện như vậy?”
Tiêu Mặc Ngôn nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua mấy chiếc khăn, khóe miệng nhẹ nhàng cười: “Dùng giống với em cái gì đó, giống như em đang ở bên cạnh anh vậy, anh sẽ rất yên tâm.”
Bảo Ngọc không biết nói gì, cô thậm chí có thể tưởng tượng, khi Tiêu Mặc Ngôn ở một mình, anh vượt qua mỗi phút cô độc như thế nào.
Thừa dịp trước khi những giọt nước mắt tuôn rơi, cô vội xoay người anh lại rồi đẩy anh ra ngoài: “Được rồi, em phải tắm rồi.”
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cô dựa vào cửa, cơ thể vô lực dần trượt xuống, hai chân rốt cuộc không nhịn được run lên, toàn cơ thể bắt đầu ẩn ẩn đau nhức.
Cô không ngờ nó lại phát tác nhanh như vậy, ngay cả ba tiếng cũng không trụ nổi. Cười khổ, tình trạng của cô chắc hẳn còn tệ hơn những gì Bắc Khởi Hiên nói.
Cơ thể từ bồn rửa mặt chạm vào túi xách mà mình vừa mang vào, lấy ra thuốc giảm đau ở bên trong, đổ ra một viên uống theo hướng dẫn.
Bảo Ngọc nhắm mắt lại, đầu tựa vào cửa, phải mất gần mười phút cái loại đau đớn khó nhịn đó mới giảm bớt.
Bảo Ngọc đứng lên, động tác cởi quần áo cực kỳ chậm, tiến vào trong bồn tắm lớn, tận đến khi dòng nước ấm áp ngập cả người, mới thở phào một hơi.
Cô không dám tắm quá lâu, cô sợ lãng phí thời gian.