Chương 229
Bắc Khởi Hiên chậm rãi cúi đầu, nhìn người phụ nữ đang quỳ rạp bên chân, đôi mắt nheo lại: “Thu Nghi, cô nên tin vào quả báo.”
Đỗ Thu Nghi ngẩn ra, nâng đôi mắt đầy nước mắt lên, bất lực nhìn anh.
“Cô nên trả cái giá đắt vì tất cả những chuyện mà cô đã làm với Bảo Ngọc, có lẽ có một ngày, tôi cũng sẽ vì chuyện tôi làm với cô mà trả cái giá đắt…” Tạm ngừng rồi nói: “Cho dù là vậy, tôi cũng sẽ không hối hận.”
Đẩy cô ta ra, anh đi vào thang máy.
Đỗ Thu Nghi giống như hóa đá ngã ngồi trên mặt đất, ngay tại lúc cửa thang máy sắp đóng hết, giọng nói lạnh như băng của anh truyền tới: “Cô có lẽ biết chuyện tôi muốn làm, không ai có thể ngăn cản. Cho nên, chạy trốn là hành vi rất ngu xuẩn.”
Cửa nháy mắt đóng lại.
Đỗ Thu Nghi vẫn ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, mãi lâu sau cũng không động đậy. Ánh mắt dại ra, không tiêu cự nhìn về phía cánh cửa thang máy đã đóng chặt, miệng thì thào nói : “Không nên như vậy… Không nên như vậy… Hiên… Sao anh có thể đối xử với em như vậy… Em đang giúp anh mà…”
Bắc Khởi Hiên trong thang máy sẽ không nghe thấy những lời này, cũng chắc chắn không muốn nghe thấy.
Anh nhanh chóng quay trở lại bệnh viện, đi vào trong phòng bệnh, lại bất ngờ nhìn thấy Bảo Ngọc đang ngồi trên ban công: “Bảo Ngọc…”Anh bước nhanh qua: “Sao em lại ngồi dậy rồi?”
Khuôn mặt Bảo Ngọc tái nhợt không có một chút máu, ngồi dưới đất, giống một khúc gỗ, cơ thể run rẩy không ngừng, mồ hôi lạnh lại chảy dọc theo hai má.
Nhìn thấy cô như vậy, trái tim Bắc Khởi Hiên lập tức co rút đau đớn.
Thật sự mỉa mai, anh mới biết được cái gì là đau lòng, lại trong một ngày bị đau đớn co rút tới vô số lần. Anh không biết, trái tim mình mạnh mẽ bao nhiêu, sẽ trải qua bao nhiêu lần đau đớn như vậy!
“Bảo Ngọc…”
Bảo Ngọc nói: “Tôi làm sao vậy?”
Có loại cảm giác không rõ ràng luôn vây lấy cô, đó là một loại cảm giác rất mãnh liệt, đáng sợ tựa như sắp đối mặt với tử thần.
Anh ngẩn ra, lập tức nhíu mày: “Em không sao cả…”
Cô nở nụ cười, bộ dáng vô lực, khiến cho trong lòng người ta thấy đau đớn: “Bây giờ ngay cả sức để đứng tôi cũng không có, toàn cơ thể giống như bị rắn độc cắn không ngừng… Càng ngày càng đau, càng ngày càng khó có thể chịu đựng.” Ngẩng đầu, nhìn về phía anh, cặp mắt phượng xinh đẹp kia, sớm đã mất đi thần thái: “Anh biết không? Bác sĩ vừa tiêm cho tôi morphine để giảm cơn đau …”
Vẻ mặt của Bắc Khởi Hiên cứng lại, nhìn cô, cũng không biết nên nói gì để thoát khỏi sự hoảng loạn này.
Nhìn chằm chằm vào anh, Bảo Ngọc khẽ nói: “Bắc Khởi Hiên, tôi muốn nghe lời nói thật.”
Dưới đôi mắt trong veo của cô, Bắc Khởi Hiên siết chặt hai đấm, sau khi hít sâu một hơi, mới cố gắng bình tĩnh nói: “Em trúng độc…”
Bảo Ngọc cúi đầu, im lặng ngồi trên ban công, lắng nghe bản tuyên án tử hình của anh.
Sau khi Bắc Khởi Hiên nói xong, lo lắng nhìn cô, nhưng cô quá bình tĩnh , bình tĩnh đến mức quỷ dị. Mà tầm mắt của cô vẫn dán vào chiếc nhẫn ngón trên ngón áp út, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve.
“Cơ hội sống sót… Rất mong manh, phải không?”
“Bảo Ngọc, anh lập tức chuyển viện cho em, nhất định sẽ có biện pháp chữa khỏi cho em!”Bắc Khởi Hiên trầm giọng nói: “Anh không cho phép em nói như vậy…”Nhìn thấy nước mắt trên mặt cô, anh sững lại.