Chương 225
Tiêu Mặc Ngôn lại bật cười, anh cũng quan màng đến việc mình đang đứng trước cửa ủy ban nhân dân và vòng tay ôm chặt cô vào lòng: “Bảo Ngọc, Bảo Ngọc của anh, Bảo Ngọc chỉ thuộc về một mình anh…”
Bảo Ngọc thích ứng với ánh nắng rồi mỉm cười tựa vào lòng anh, cô tỏ vẻ hơi ngang ngược nói: “Bắt đầu từ bây giờ, anh phải chịu trách nhiệm nuôi em, còn phải mua đồ đẹp cho em, mua túi hàng hiệu, trang sức ngọc ngà cũng không thể thiếu.”
Tiêu Mặc Ngôn cười đến híp mắt, chỉ cần cô nói anh đều bật cười: “Mua.”
Cả người cô rũ rượi, không đứng vững nữa, Bảo Ngọc vừa khéo có thể thỏa thích dựa dẫm vào anh rồi chầm chậm nói: “Chúng ta sẽ mua một căn nhà thuộc về riêng chúng mình, không cần quá lớn nhưng phải yên tĩnh. Em sẽ tự tay trang trí nhà ta…Trước nhà phải có một sân vườn, lúc rảnh rỗi không có gì làm em sẽ trồng Uất Kim Cương…Phải rồi, chúng ta còn có thể mua thêm hai con thú cưng, một con đặt tên Đại Bạch, một con tên Tiểu Bạch.
Cô phác họa tương lai, vẽ cuộc sống sau này ra trước mắt Tiêu Mặc Ngôn, anh híp mắt, ánh mắt thấp thoáng trông chờ.
“Buổi sáng, có thể em còn ngủ nướng, không nấu đồ ăn sáng cho anh được, có điều em sẽ nấu cơm tối cho anh, nấu thật nhiều món ngon, đợi anh đi làm về là có ăn ngay. Đến lúc cơm nước xong xuôi rồi chúng ta sẽ ra sân vườn ngắm Uất Kim Cương, Đại Bạch, Tiểu Bạch sẽ nằm bên chân chúng ta.”
Cô dụi người vào lồng ngực anh tựa như rất đỗi mệt mỏi, gần như sức nặng cả người cô đều dán sát lên người anh: “Tiêu Mặc Ngôn, cho dù ai hủy hoại thế giới của anh, em cũng sẽ cho anh một thế giới hoàn chỉnh.”
Anh thâm tình tình người con gái trong lồng ngực mình rồi siết chặt vòng tay: “Bảo Ngọc, em cho anh hy vọng thì đừng hủy hoại anh.”
Cô mỉm cười vùi đầu vào lồng ngực anh: “Sẽ không đâu…Em thề.”
Lúc này, Thạch đi đến nhắc nhở anh: “Cậu Tiêu, sắp đến giờ rồi, chúng ta phải đi rồi.”
Tiêu Mặc Ngôn im lặng rồi nói với Bảo Ngọc: “Em về nhà đợi anh trước đi, anh sẽ nhanh chóng quay lại.”
Bảo Ngọc mỉm cười nói: “Anh đi làm đi.”
Nhìn cô vẫn dán người mình, anh vui vẻ đến mức khóe mắt cong cong. Tiêu Mặc Ngôn đưa cô vào xe để Thạch chở Bảo Ngọc về nhà. Bây giờ Tiêu Mặc Ngôn còn lưu luyến không nỡ rời xa Bảo Ngọc hơn trước kia, cô chỉ đành dỗ dành anh: “Làm xong sớm rồi về đón em, em đảm bảo không đi đâu hết, chỉ ở nhà đợi anh thôi!”
Tiêu Mặc Ngôn nghiêng đầu nhìn cô: “Thật không?”
“Thật đấy!”
Tiêu Mặc Ngôn chỉ đôi môi của mình rồi nhẹ nhàng nói: “Em hôn anh một cái rồi anh sẽ tin.”
Bảo Ngọc ngẩn người rồi đỏ ửng mặt, cô liếc mắt nhìn Thạch, anh ta đã ngồi thiền tự bao giờ, ánh mắt nhìn thẳng, ra vẻ vô lễ chớ nghe.
Thấy Tiêu Mặc Ngôn cố chấp như vậy, Bảo Ngọc mới chậm rãi nhích người sang hôn phớt lên môi anh. Ai ngờ Tiêu Mặc Ngôn kéo cô vào người mình rồi dùng tay giữ chặt gáy cô, làm cho nụ hôn của bọn họ càng trở nên nóng bỏng, không chất chứa chút dục vọng nào mà chỉ triền miên không ngớt.
Một hồi lâu sau mới buông ra, anh ghé vào tai cô thì thầm: “Anh muốn nói rằng anh yêu em, nhưng mà thế vẫn còn chưa đủ.”
Bảo Ngọc cảm thấy cảm giác ngọt ngào trào dâng trong lòng mình, cô ngẩng đầu lên chủ động hôn môi anh: “Em đợi anh về.” Rồi quay người xuống xe.
Chiếc xe dần dần lái đi xa, tầm mắt của cô cũng dần trở nên mơ hồ, cơ thể lảo đảo như bất cứ có thể ngã bất kỳ lúc nào. Cô đi được hai bước rồi lại vịn tường thở dốc. Cả người rũ rượi không có chút sức lực nào, dường như bắp thịt trong toàn thân đều đau đớn.