Chương 223
Hai người tay trong tay đứng cạnh nhau, trông thật xứng đôi vừa lứa.
Những người xung quanh kìm lòng không đậu mà lần lượt nhường chỗ cho bọn họ, một cô gái có ý tốt vẫy vẫy tay với Tiêu Mặc Ngôn: “Qua đây xếp hàng đi, ở đây xếp hàng cho đỡ tốn thời gian.”
Người chồng trừng mắt nhìn cô ta, nhưng thấy Trương Bảo Ngọc xinh đẹp như vậy cũng đành nhịn.
Bảo Ngọc mỉm cười kéo Tiêu Mặc Ngôn sang đấy rồi nói lời cảm ơn với cô gái khi nãy: “Cảm ơn cô.”
Mặc dù bình thường cô kiêu ngạo nhưng chưa từng chen hàng ở nơi công cộng bao giờ. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, quả thật cô rất muốn sớm trở thành vợ Tiêu Mặc Ngôn, cho dù, chỉ sớm hơn một giây cũng được.
Cô gái nhìn Tiêu Mặc Ngôn và Trương Bảo Ngọc xinh đẹp như vậy bèn thấy ngại ngùng: “Ha ha, không có gì, có thể chọn cùng một ngày đi đăng ký kết hôn cũng là duyên phân cả.”
Cặp vợ chồng xếp hàng đằng sau không nhịn được mà trợn mắt, thôi đi, nếu đã là duyên phận thì sao không nhường cho bọn họ kia chứ? Có điều, bọn họ cũng không phản đối, nhìn hai người mới đến xinh đẹp rực rỡ như vậy cũng bổ mắt lắm.
Sau khi hai người nộp chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu rồi nhận đơn đăng ký kết hôn, bèn đi sang một bên nghiêm túc điền hoàn chỉnh.
Chữ viết của Tiêu Mặc Ngôn rất đẹp, nét bút phóng khoáng uyển chuyển. Anh nghiêm túc điền từng điều khoản, dáng vẻ nghiêm túc của anh làm Trương Bảo Ngọc cảm thấy anh càng đáng yêu hơn nữa.
Cô bắt đầu điền tờ đơn của mình.
Tách
Một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống tờ đơn trắng.
Bảo Ngọc sững sờ, cảm thấy lỗ mũi mình nong nóng, cô vô tình giơ tay lên chùi, máu nhiễm đỏ mu bàn tay của cô.
Trời ạ, không phải chứ? Chẳng qua cô chỉ nhìn Tiêu Mặc Ngôn một chút thôi, có đến mức chảy máu mũi không?
Mất mặt quá đi mất.
Bảo Ngọc đặt bút xuống, nhanh chóng rút khăn giấy trong túi ra chặm mũi.
“Sao thế?” Tiêu Mặc Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy cô chảy máu mũi bèn vội vã đặt bút xuống, đi qua nâng cằm lên, giọng nói đượm vẻ lo lắng: “Sao lại chảy máu mũi thế? Em thấy khó chịu trong người à?”
“Không sao đâu.” Bảo Ngọc phẩy tay, có đánh chết cô cũng nói tại khi nãy cô ngắm nghía anh đâu!
Tiêu Mặc Ngôn dắt cô sang ghế ngồi nghỉ, anh lo lắng nhìn cô chăm chú, Bảo Ngọc ngại ngùng nói: “Ôi trời, anh không cần lo lắng đâu, chảy máu mũi là chuyện bình thường thôi mà, không sao, em ngồi một lúc mà khỏi thôi.”
Anh ta không nói gì, chỉ nhìn cô trân trân, nếp nhăn giữa ấn đường càng sâu hơn.
Trương Bảo Ngọc đổi tờ khăn giấy mới, thấy máu ngừng chảy mới thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, em xin lại tờ đơn khác.”
Tiêu Mặc Ngôn kéo cô lại, ánh mắt đượm vẻ lo âu: “Đi bệnh viện.”
Anh không thể để sức khỏe cô xảy ra chuyện gì được! Chảy máu mũi cũng không được.
Bảo Ngọc buồn cười nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh, rồi cô nhẹ nhàng xoa xoa ấn đường đang nhíu chặt của anh, thấp giọng nói: “Ừm, đi bệnh viện, nhưng mà phải để em thành vợ của anh trước đã.” Cô vừa dứt lời bèn thẹn thùng cúi đầu xuống.
Tiêu Mặc Ngôn trông gương mặt xinh đẹp dịu dàng của cô mà lòng thấy rung động, anh vuốt ve gò má cô rồi gật đầu: “Ừm.”