Chương 221
Trương Bảo Ngọc phì cười: “Tôi chỉ muốn có mỗi mình Tiêu Chí Kiêm mà thôi, ngoại trừ anh ấy ra, tôi không còn hứng thú với bất kỳ thứ gì nữa hết.”
“Chết tiệt! Em cứ phải dày vò anh như vậy sao?” Bắc Khởi Hiên kích động giữ chặt vai cô, ánh mắt tựa như sắp xẹt ra lửa đến nơi: “Trương Bảo Ngọc, yêu nữ nhà em! Em làm anh phát điiên đến nơi rồi, em có biết không?”
Trương Bảo Ngọc không nói gì, chỉ hờ hững nhìn anh ta.
“Bị Tiêu Mặc Ngôn đá ra khỏi nhà họ Tiêu, anh không quan tâm! Bị anh ta khống chế bất động sản đứng tên mình anh cũng không quan tâm! Nhưng mà, anh không thể nhường em cho anh ta!” Anh gằn từng câu từng chữ: “Anh không biết em đã làm gì anh mà anh cứ nhớ nhung em mãi không nguôi, từ lúc rời khỏi bờ biển thì trong đầu anh chỉ toàn là em thôi! Má nó anh muốn điên rồi, anh không quan tâm đến gì nữa cả, anh chỉ cần em thôi!”
Trương Bảo Ngọc phì cười: “Bắc Khởi Hiên, anh đừng nói như mình là tình thánh vậy, anh yêu tôi hay anh không cam tâm?” Cô nhìn anh chằm chằm, mỗi một câu mỗi một chữ đều sắc sảo: “Không có được tôi làm anh cảm thấy mất mặt đúng không? Tôi lựa chọn tên điên trong miệng anh, chứ không phải là anh nên lòng kiêu ngạo và sự tự tôn của anh không chấp nhận nổi, đúng không?”
Cô đẩy tay anh ta ra, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào lồng ngực anh: “Tôi rất muốn biết rốt cuộc anh có tim không? Từng câu từng chữ đều bảo yêu Đỗ Thu Nghi, nhưng lúc người ta mang thai con của anh thì anh lại chạy đến tỏ tình với tôi? Bắc Khởi Hiên, tình yêu của anh rẻ mạt như vậy sao? Trước đây đúng là tôii mù rồi nên mới…”
Cô bỗng im bặt không nói dứt câu, lông mày nhíu lại: “Thôi đi, tôi không còn gì để nói với anh nữa hết.”
Cô muốn đi, Bắc Khởi Hiên lại kéo cô lại, giống như người sắp chết đuối trong phút chốc bắt được cành cỏ vậy: “Mới thế nào? Nói cho anh biết? Mới thế nào?”
“Không có gì hết! Anh buông tay ra!” Trương Bảo Ngọc sốt ruột.
Bắc Khởi Hiên lại giữ chặt tay cô, ép cô đến trước cửa xe, ánh mắt anh ta đỏ ngầu, nhìn cô trân trân rồi nói từng câu từng chữ: “Trương Bảo Ngọc, có phải em từng yêu anh không?”
Trương Bảo Ngọc chấn động, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh lạnh sắc bén như dao: “Không có!”
Cô càng chắc chắn, càng lạnh lùng như thế, Bắc Khởi Hiên càng tin tưởng đây là sự thật, anh không biết nổi mình hưng phấn hay thất vọng mà chỉ siết chặt cổ tay cô: “Em có!”
Hiện giờ, rốt cuộc anh đã hiểu tại sao trước đó cô cứ hay nhìn mình với ánh mắt đau thương.
Tại sao lúc ở bờ biển cô lại buồn bã như vậy!
Hóa ra là tại cô từng yêu mình!
Vừa nghĩ đến đây anh ta đã không khống chế được cơn kích động: “Rõ ràng em từng yêu anh, sao em lại không thừa nhận chứ?”
“Buông tay ra!” Trương Bảo Ngọc bị anh siết đến đau, cô nhấc chân đá về phía anh ta, Bắc Khởi Hiên từng dính đòn một lần nên bây giờ đề phòng trước, anh mạnh mẽ chặn chân cô lại rồi kẹp chặt cô giữa hai chân mình: “Nếu em yêu anh sao lại không nói cho anh nghe!”
Anh cố chấp với chuyện này, tức giận với chuyện này và cũng cảm thấy mất mát vô cùng, nếu như anh biết cô yêu mình sớm hơn một chút, có thể anh sẽ có được cô chứ không đến lượt tên Tiêu Mặc Ngôn đó!
Trương Bảo Ngọc bị anh bức ép đến sốt ruột bèn trừng mắt nhìn anh: “Phải! Tôi từng yêu nh đấy! Thì thế nào? Hôm nay tôi có thể dứt khoát nói cho anh biết, chứng tỏ tôi đã không còn quan tâm đến anh từ lâu rồi, với tôi anh chỉ là khách qua đường thôi, một vị khách qua đường xấu xa không để lại bất kỳ hồi ức nào! Hiện giờ anh biết thì có làm sao? Người tôi yêu là Tiêu Mặc Ngôn, tôi muốn gả cho anh ấy! Chẳng qua anh chỉ đang ôm một hy vọng không thể bắt đầu mà thôi!”
Lời lẽ của cô tàn nhẫn và tuyệt tình, thậm chí còn dập tắt đi tia hy vọng cuối cùng của anh.
Bắc Khởi Hiên chỉ cảm thấy như có ngọn gió thổi qua cõi lòng mình, cứa vào xương anh lạnh buốt giá.