Chương 215
Hai chữ “Tống Thần” đơn giản như vậy nói ra từ miệng phó giám đốc lại tiếng sấm.
Anh ta kích động muốn khóc, là Tống Thần Tống Thần, là đại danh của anh, không phải Tiểu Tống.
Ngay cả Chiêm Gia Linh cũng được sự nhận định ngoài ý muốn của Tiêu Mặc Ngôn mà làm cho tay chân luống cuống. Điều đến văn phòng Phó giám đốc lâu như vậy, anh từ trước tới nay chưa từng nhìn thẳng mình, nhưng vừa rồi, anh lại tán thành kế hoạch mà cô đề ra! Cô không muốn thừa nhận mình vì được yêu thương mà kinh ngạc, lại cũng không cách nào bài xích.
Hạnh phúc của phụ nữ, thường cần chia sẻ với người khác.
Bảo Ngọc không nhịn được gọi điện thoại cho Vy Hiên, đối phương vừa kết thúc cuộc phỏng vấn.
“Vy Hiên, cậu lúc nào quay lại tòa soạn?”
“Hai hôm trước, là giám đốc chúng ta tự mình gọi điện thoại mời mình quay lại.” Vy Hiên ý tứ sâu xa nói: “Giám đốc chúng ta là thanh niên văn nghệ kinh điển, chỉ nói phong nguyệt không màng thế tục. Mình đang nghĩ, anh ta lần này căng thẳng như vậy, sợ mình không phục chức, cuối cùng là nể mặt mũi của ai?”
Bảo Ngọc biết ý, ánh mắt nhìn về hướng văn phòng của Tiêu Mặc Ngôn, trong lòng ấm áp. Anh từ trước tới nay không quan tâm tới bất kỳ chuyện của ai bên cạnh, duy chỉ với cô, cho dù chỉ là một chi tiết nho nhỏ, anh cũng sẽ để trong mắt, người đàn ông như vậy, cô làm sao không yêu?
“Vy Hiên, Tiêu Mặc Ngôn cầu hôn mình rồi, mới vừa nãy.”
Điện thoại im lặng vài giây, sau đó, Vy Hiên mở miệng: “Nệu cậu cần chúc mừng, mình sẽ là làm đầu tiên. Nhưng, mình là bạn cậu, mình trước tiên nhắc nhở cậu, ở bên cạnh người đàn ông như Tiêu Mặc Ngôn, cậu sẽ gặp được rất nhiều chuyện không hề nghĩ tới, cậu đã chuẩn bị tâm lý rồi sao?”
Bảo Ngọc cười: “Chỉ cần chọn rồi, mình tuyệt đối sẽ không hối hận.”
“OK.” Vy Hiên cũng sảng khoái: “Con nhóc chết tiệt, chúc cậu hạnh phúc.”
Cúp điện thoại, ngọt ngào trong lòng Bảo Ngọc vẫn không ngừng lan ra, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía đối diện, tự ảo tưởng từng chuyện từng chuyện với anh sau này…
Bất giác, mí mắt cô có chút rũ xuống, đầu cũng ngày càng nặng nề.
Cô nhăn mày, đứng dậy đi pha ly cà phê.
Lúc tan ca, Tiêu Mặc Ngôn dẫn Bảo Ngọc đến tiệm trang sức, giám đốc lấy ra ba nhẫn kim cương, dựa vào yêu cầu của Bảo Ngọc, đều to như trứng bồ câu, mỗi viên kim cương đều mười mấy cara trở lên, được đặt trong hộp trang sức màu đen, ánh sáng lóa mắt, lấp lánh rực rỡ.
“Thưa cô, những chiếc này là ngọc trấn tiệm của cửa hàng chúng tôi, mời cô tùy ý lựa chọn.” Giám đốc rất cung kính.
Lần đầu tiên Bảo Ngọc nhìn thấy nhẫn kim cương to như vậy, khó có cơ hội thưởng thức, cầm trong tay xem trái xem phải, cuối cùng, lại đặt trở lại, cười lắc lắc đầu.
Giám đốc gấp gáp: “A, cô đều không hài lòng sao?” Lập tức lại lo lắng nhìn Tiêu Mặc Ngôn, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán.
Bảo Ngọc đi tới phía trước tủ trưng bày, khom người xuống, nhìn một vòng, chọn chiếc nhẫn bạch kim bình thường nhất, không có bất kỳ đồ trang trí nào, không chút nổi bật, nhưng cô lại rất thích: “Cái này đi.”
Ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn lướt qua, khóe môi hơi cong lên.
Giám đốc không dám tin, thế mà lại có cô gái không chọn trứng bồ câu mà chọn thứ rẻ tiền như vậy!
Bảo Ngọc cầm lên tay đeo thử, duỗi tay nhìn tới nhìn lui, lắc lắc với Tiêu Mặc Ngôn: “Đẹp không?”
Tiêu Mặc Ngôn gật đầu: “Em đeo đều rất đẹp.”