Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 210




Chương 210

Bảo Ngọc ăn mặc chỉnh tề, nhìn mình trước gương, mỉm cười hài lòng rồi cầm túi xách đi ra ngoài.

Từ sau khi giải trừ hiểu lầm với Tiêu Mặc Ngôn, tâm tình của cô luôn rất tốt, ngay cả Nguyễn Thanh Mai cũng nhìn ra được, thỉnh thoảng nói câu khó nghe nhưng Bảo Ngọc cũng chỉ coi như không nghe thấy nữa.

Ra đến cửa tiểu khu, thì thấy một chiếc Audi màu đen đang lao đến.

Bảo Ngọc hơi nhíu mày, tránh sang một bên, lạnh lùng nhìn người vừa bước ra, thấy miếng băng trên đầu của anh ta, Bảo Ngọc có chút an ủi.

Bắc Khởi Hiên đến trước mặt cô, đôi mắt sâu thẳm tối tăm đang cuồn cuộn như muốn dâng trào. Ánh mắt đó khóa chặt cô, anh ta không có lên tiếng.

Bảo Ngọc nhìn đồng hồ rồi ngẩng lên: “Anh Bắc Minh, là muốn tìm tôi trả chi phí bệnh viện thuốc men, hay là muốn mời chú cảnh sát đến dẫn tôi về cục lần nữa? Có gì muốn nói thì mau nói đi, tôi còn phải đi làm.”

Bắc Khởi Hiên nheo mắt, một hồi lâu mới lên tiếng: “Chuyện lần trước là anh không đúng, anh không nên làm như vậy đối với em.”

Bảo Ngọc sững người, tưởng chính mình đã nghe nhầm, trợn mắt nhìn anh ta.

Bắc Khởi Hiên đang xin lỗi cô sao?

Nhận thấy sự ngờ vực của cô, sắc mặt của Bắc Khởi Hiên trầm xuống vài phần, âm thanh càng thấp: “Trương Bảo Ngọc, anh chỉ muốn để em biết, bất luận anh đã làm cái gì, anh đều không muốn làm em bị thương!”

Bảo Ngọc chớp chớp mắt: “Nói thật, anh bị đánh tôi cho ngốc đi rồi sao?”

Anh ta hơi cau mày, buồn bã nhìn cô: “Phải, là bị em đánh cho ngốc rồi! Trước nay chưa từng gặp được cô gái nào ác tâm như em, ra tay nặng như vậy, hận không thể lấy mạng của anh! Trương Bảo Ngọc, em hận anh như vậy sao?”

Bảo Ngọc giơ tay chặn anh ta lại: “Đến đây thì dừng lại được rồi, đừng nhắc chuyện trong quá khứ nữa, hai chúng ta vẫn nên làm người xa lạ thì tốt hơn.” Cô khẽ cười: “Cuộc sống của tôi bây giờ rất hạnh phúc, tôi không muốn bởi vì bất kỳ ai mà phá hỏng nó, đương nhiên, tôi cũng không cho phép có người phá hỏng!” Cô lại mỉm cười, nhưng mang theo ý cảnh cáo, đặc biệt là đối với anh ta, cô không cần nữa!

Bắc Khởi Hiên mím chặt môi, tiến lên vài bước, càng ép tới. Bảo Ngọc đứng yên không động đậy, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, anh ta áp sát tới, cằm của cô cũng nhếch lên, anh ta nhìn thẳng vào mắt của cô một lát: “Anh đã phạm phải lỗi sai lớn nhất chính là chọc giận em! Nhưng trong đầu tôi toàn là hình bóng của em, không thể xóa đi được!” Anh ta chỉ vào đầu: “Có những lúc, anh thật sự muốn cậy nó ra, đuổi em ra khỏi nơi đó!”

Bảo Ngọc bình nhìn nhìn anh ta, cô không phải không nghe ra được ý tứ của anh ta, chỉ là sự kỳ vọng đó đã chết rồi, sớm đã không phải điều cô muốn nữa. Nếu có ngày Bảo Ngọc nghe tin anh chết, chắc sẽ không đau lòng đâu.

Đáng tiếc, cô sớm đã không phải là cô của khi đó nữa.

Ngước mắt lên, cô mỉm cười: “Đó là chuyện của anh, tôi không giúp được, xin lỗi, tôi phải đi đến công ty rồi.”

Cô xoay người rời đi, Bắc Khởi Hiên nhìn cô, hai tay nắm chặt thành quyền: “Trương Bảo Ngọc, em là người phụ nữ vô tình! Tại sao, anh lại thích em chứ?!”

Bước chân của Bảo Ngọc chậm lại, từ từ nhắm mắt lại, rời chậm rãi mở ra, không có quay đầu mà nhàn nhạt nói: “Phần tình cảm này, quá muộn rồi, bây giờ đã không phải điều tôi muốn nữa.”

Nhìn thấy bóng lưng dần dần đi xa của cô, Bắc Khởi Hiên quay người đấm vào kính xe, cảm giác không lạc lõng không cam tâm trào ra.

Cuối cùng khi anh hiểu được cảm giác đó thì anh ta đã rất kích động, rất phẫn nộ, cô đã rời đi rồi.