Chương 151
“Còn có một số hình ảnh rất đẹp mắt muốn chia sẻ cho anh xem.”Đôi mắt Bắc Khởi Hiên lạnh đi vài phần, anh ta không bao giờ có khái niệm nhân từ với đối thủ, đứng dậy cầm lấy điều khiển TV, tắt phim hoạt hình “Tom and Jerry” đang chiếu ở đó, sau khi trên màn hình rơi xuống một bông hoa tuyết, lập tức xuất hiện hình ảnh một người đàn ông và một người phụ nữ đang ôm hôn nhau.
Người đàn ông chính là Bắc Khởi Hiên, còn người phụ nữ không thể nhìn thấy cận cảnh khuôn mặt, tuy nhiên chiều cao và dáng người duyên dáng của cô ấy trùng hợp lại giống hệt Trương Bảo Ngọc.
Đôi mắt Tiêu Mặc Ngôn điên cuồng nhìn vào màn hình TV, khuôn mặt tái nhợt bỗng nhiên có chút đỏ hồng, rõ ràng chính là màu đỏ khát máu bị kìm nén!
Tinh thần sớm đã bị phá hủy, một lần nữa lại bị những hình ảnh trước mắt tấn công. Anh nghiêng đầu, cố nhìn cho rõ mặt người phụ nữ, nhưng lại thấy cô ta bị hôn đến th ở dốc, chủ động trèo lên vai Bắc Khởi Hiên, lại chủ động cởi áo choàng tắm của anh ta, sau đó ngã xuống giường trong phòng khách sạn..
Tiêu Mặc Ngôn triệt để sững sờ, vô cùng bối rối và hoang mang…
Bảo Ngọc nói, cô vĩnh viễn ở bên cạnh anh!
Bảo Ngọc nói, cô sẽ không giống người khác vứt bỏ anh!
Bảo Ngọc nói, cô không muốn nhìn thấy bộ dạng đau khổ của anh!
Không hề báo trước, bên tai lại vang lên lời nói của cô gái đó, vang lên dồn dập như một lời nguyền….
“A…” Cơn đau đầu đã đến giới hạn, vượt quá sự chịu đựng của anh, Tiêu Mặc Ngôn bật ra một tiếng gào thét, sau đó đập vào bàn bóng bàn bên cạnh, giận dữ đập phá mọi thứ, hung hăng tự đánh chính mình, như thể muốn thoát ra khỏi sự đau đớn đang đè lên cơ thể anh. Thế nhưng giọng nói của người phụ nữ đó vẫn vang lên không dừng!
Nhất định là số phận đã định sẵn anh vốn dĩ là người phải bị người khác bỏ rơi…
Tiêu Mặc Ngôn giống như phát điên gào to, cảm giác như cổ họng hoàn toàn bị phá vỡ, tất cả những đau đớn cùng cực vướng vào nhau, trói chặt anh, đưa anh kéo xuống vực thẳm của sự đau khổ, một lần nữa nuốt chửng anh.
Bằng cách này, anh liền có thể quên đi hết quá khứ…
Bắc Khởi Hiên lạnh nhạt liếc nhìn Tiêu Mặc Ngôn đang tự hủy hoại chính mình, nhìn anh dần mất phương hướng cho đến khi khô héo như một cánh hoa tàn.
Nhưng lúc này, anh ta lại triệt để kinh ngạc, đôi mắt khẽ chớp mấy cái, nhìn chằm chằm vào Tiêu Mặc Ngôn.
Dần dần, Tiêu Mặc Ngôn ngừng giãy dụa, đứng cứng ngắc tại một chỗ, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ như máu điên cuồng khiến Bắc Khởi Hiên khẽ rùng mình.
Tiêu Mặc Ngôn đang cười, nụ cười của anh tuyệt đẹp, nhưng lại rất lạnh lùng, đôi mắt đỏ như máu, thích thú, kỳ lạ, nhìn chăm chăm vào Bắc Khởi Hiên. Lúc này, Tiêu Mặc Ngôn giống như một linh hồn bị quỷ ám, toàn bộ cơ thể toát ra khí lạnh thấu xương.
Bắc Khởi Hiên nhíu chặt lông mày nhìn Tiêu Mặc Ngôn trước mặt, luôn cảm thấy có điều gì đó rất không ổn, nhưng lại không biết nói làm sao.
Dần dần, nụ cười trên khuôn mặt của Tiêu Mặc Ngôn bị thu lại, thay vào đó là một luồng khí giết chóc, rất dữ dội, rất tàn nhẫn, hơi thở tạo thành một lưỡi dao sắc bén như muốn đâm thủng xuyên qua xương Bắc Khởi Hiên.
Tâm trạng Bảo Ngọc vô cùng tệ, sau một hồi suy nghĩ thì liền quyết định sẽ nói với Tiêu Mặc Ngôn trước. Trong trường hợp anh ta gọi điện thoại không được, nhất định sẽ nghĩ lung tung. Cho nên cô không đi thẳng về nhà mà đi đến Tây Sơn.
Thím Trương ra mở cửa, thấy cô liền lắp bắp kinh hãi: “Cô Trương?”
Bảo Ngọc lễ phép mỉm cười chào, sau đó lập tức hỏi: “Thím Trương, Tiêu Mặc Ngôn đâu?”