Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 146




Chương 146

Vy Hiên nhìn chằm chằm cô vài giây, chợt nhếch môi cười: “Cô Trương có tâm hồn lãng mạn này đã hứa, tin tức này có thể khiến mình trở về toàn soạn một lần nữa!”

Bảo Ngọc bật cười: “Nếu như cậu có thể trở về, mình liền hi sinh một lần!”

“Cậu cũng biết mà, mình không bao giờ viết tin tức giả.” Vy Hiên liếc nhìn cô nở một nụ cười, trong lời nói có hàm ý sâu xa.

Bảo Ngọc im lặng thật lâu, lúm đồng tiền thoát ẩn thoát hiện, đôi mắt sáng lên: “Dám để cậu viết, mình sẽ không cung cấp tin tức giả.”

Cuối cùng cũng nhận được câu trả lời của mình, Vy Hiên nhướn mày lên cười một cách tinh nghịch: “Trương Bảo Ngọc, cậu thật sự thay đổi rồi.”

Trước đây, có một người chỉ thích chạy quanh các anh chàng đẹp trai, lại vì một người đàn ông mà không cần nhận lại bất cứ cái gì. Không thể phủ nhận rằng bây giờ Bảo Ngọc đối với cô có cảm giác hơn rất nhiều.

Đúng lúc này, Trương Thịnh Hải ngồi bên cạnh đột nhiên đứng dậy: “Chị, em đi toilet.” Dứt lời liền nhanh chóng rời đi.

Hai người họ không quan tâm đ ến cậu ta, tiếp tục trò chuyện với nhau. Ngoài giờ làm việc, Vy Hiên vốn dĩ không phải là người thích buôn chuyện, bây giờ hiểu được ý nghĩ trong lòng của Bảo Ngọc, nói nhiều cũng trở nên dư thừa, là bạn bè tốt thì nên yên lặng ủng hộ. Dù cho Tiêu Mặc Ngôn này thân phận bí ẩn, nhưng nhìn thấy sự tập trung của anh ta đối với Bảo Ngọc, cô cũng an tâm là anh ta sẽ không làm tổn thương người bạn này của cô.

Trương Thịnh Hải vội vàng đi vào phòng vệ sinh nam, sau đó móc điện thoại trong túi quần ra, nhấc điện thoại vẫn còn đang cuộc gọi ra, cười lớn: “Anh Tiêu, anh có nghe thấy gì không?”

Âm thanh từ đầu dây bên kia truyền đến: “Ừ!” Rất nhẹ, như giấc mơ, giống như tâm trạng của anh giờ phút này, mơ mơ thật thật!

Bảo Ngọc chính miệng thừa nhận, thừa nhận là cô thích anh!

Lúc Trương Thịnh Hải quay trở lại, cứ luôn cười trộm một mình, cực kì vui vẻ. Bảo Ngọc tò mò hỏi: “Nhặt được tiền sao?”

Trương Thịnh Hải vẫn cười không nói lời nào, đáy lòng kích động hò hét, cậu làm sao có thể nói cho chị gái biết tiền lương của cậu được tăng gấp ba lần, còn là nhờ chị gái mà mới được như thế!

Rời khỏi quán cafe, Vy Hiên đi thẳng trở về nhà, Trương Thịnh Hải muốn đi bệnh viện với Đào Nhi trước khi đi, cậu lo lắng dặn dò: “Chị, chị phải lập tức về nhà nhé!”

“Biết rồi mà.” Bảo Ngọc không kiên nhẫn trả lời.

Đi được hai bước, Trương Thịnh Hải lại quay đầu nhìn lại: “Em sẽ gọi điện về nhà để kiểm tra đó nhé!”

“Dài dòng quá!” Bảo Ngọc không muốn để ý nữa, đẩy cậu vào trong xe taxi: “Nhanh đi chăm sóc Đào Nhi của em đi.”

Bảo Ngọc một thân một mình đi ở đầu đường, trong đầu vô tình nghĩ đến Tiêu Mặc Ngôn, không biết lúc này anh đang bận làm gì. Nghĩ đến, cô liền không kìm lòng được rút điện thoại ra muốn gửi cho anh một tin nhắn. Đột nhiên, sau lưng có người đụng mạnh tới, khiến cô loạng choạng đứng không vững.

Ổn định lại cơ thể, Bảo Ngọc hung hăng trừng mắt liếc cái kẽ đã đụng cô, nhưng gã đó đã nhanh chóng biến mất trong đám đông, khẽ nguyền rủa vài tiếng, cúi đầu nhìn xuống túi xách của mình, cô bỗng nhiên phát hiện, điện thoại di động đã không cánh mà bay…

Thím Trương quan sát sắc mặt của ông chủ trẻ, không khỏi tò mò: “Cậu chủ, có chuyện gì vui vẻ như thế?”

Cho dù Tiêu Mặc Ngôn tỏ ra thờ ơ không quan tâm đ ến mọi thứ, nhưng thím Trương đã ở bên cạnh anh một thời gian dài như thế, đương nhiên có thể nhìn ra được, khóe miệng của anh luôn nhếch lên, đôi mắt mọi khi ảm đạm như sương mù vây quanh, hôm nay lại đột nhiên sáng rực rỡ, sắc mặt vui vẻ, trông rất đẹp mắt.