CHƯƠNG 129
Bảo Ngọc đặt tờ báo xuống, mỉm cười với ba cô: “Ba, con biết rồi.” Sau đó lại tự giễu: “Chú Tiêu lần này chắc sẽ hận con thấu xương, không biết sẽ thuê sát thủ nào đến xử con đây!” Dứt lời, bản thân nhịn không nổi bật cười, càng nhìn bài viết của Vy Hiên càng vừa lòng. Mềm cứng đủ cả, không chỉ giữ được thể diện cho Tiêu Mặc Ngôn, lại không gây ra tiếng động gì kéo một nhà ba người của Tiêu Chính Thịnh xuống cùng.
Quả nhiên là Vy Hiên.
Đủ độc.
Trương Hồng Khánh lắc lắc đầu: “Con đừng tưởng rằng ông ta không dám làm gì.”
Bảo Ngọc hơi sững lại: “Không phải chứ?”
Trương Hồng Khánh nhìn con gái trách: “Con đó, mấy ngày này thành thật một chút, đừng gây làm phiền phức cho ba nữa… Còn về Tiêu Mặc Ngôn…” Ông ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chuyện của cậu ta, còn chưa đến lượt con phải lo.”
Có thể dễ dàng khai thông bộ phận chính phủ, bản lĩnh như vậy, không phải ai cũng có được. Anh ẩn dấu càng sâu thì càng đáng sợ, nếu có thể thật tâm đối tốt với Bảo Ngọc thì còn may.
Sợ… Anh chỉ là đang lợi dụng cô.
Chuyện đã đến nước này, Trương Hồng Khánh quyết định phải đi gặp Tiêu Mặc Ngôn một lần.
“Bảo Ngọc, Tiêu Mặc Ngôn dạo này có thời gian không? Chuyện lần trước, là chúng ta đường đột, ba muốn mời cậu ta bữa cơm.”
Bảo Ngọc có chút ngoài ý muốn, ba cô đối với Tiêu Mặc Ngôn luôn không lạnh không nóng, sao đột nhiên lại muốn mời anh ăn cơm? Nhưng ba nếu có thể thay đổi cách nhìn về Tiêu Mặc Ngôn, cô ngược lại sẽ càng vui hơn.
“Con đi hẹn anh ấy!” Bảo Ngọc bảo đảm.
“Vậy thì tối nay đi.” Trương Hồng Khánh nói: “Tối nay ba sẽ bớt chút thời gian.”
“Ừm.” Bảo Ngọc rất vui, sau khi ba đi làm thì cô gọi điện cho Tiêu Mặc Ngôn, nghe thấy giọng nói sủng nịnh từ bên đầu bên kia chuyển tới , Bảo Ngọc không kìm được đỏ mặt tim cũng đập nhanh, cô xoa lồ ng ngực, ổn định lại cảm xúc, lập tức nói: “Tiêu Mặc Ngôn, ba em tối nay muốn mời anh đi ăn!”
“Ờ.” Anh rõ ràng không có hứng thú lắm, đối phương nếu không phải là ba của Bảo Ngọc, anh chắc cũng lười đối phó.
Đối với thái độ của anh thấy lạ mà không lạ nữa rồi, Bảo Ngọc cũng không để ý, khẽ cười nói: “8 giờ tối nay ở Túy Hương Cư, không được đến muộn đó!”
“Ừm.”
Bảo Ngọc cầm điện thoại nằm trên giường, lưỡng lự hỏi: “Anh xem báo chưa?”
“Trừ chuyện của em, những cái khác đều không liên quan đến tôi.” Anh nói rất nhẹ nhàng, coi đó như những điều hiển nhiên.
Bảo Ngọc mỉm cười, đột nhiên cảm thấy cái tính này của anh cũng thật tốt, không cần vì mấy cái chuyện linh tinh kia mà phiền não, cứ an tâm, làm một Tiêu Mặc Ngôn của cô thôi…
Nghĩ đến điều đó, cô thấy xấu hổ đến mức phải che má lại, thật là, cô sao lại một thiếu nữ mới yêu lần đầu vậy.
Mất mặt quá đi!
Nghe thấy cô cười, Tiêu Mặc Ngôn nhẹ giọng hỏi: “Cười cái gì?”