CHƯƠNG 117
“A…” Bảo Ngọc đi tới: “Ba, Tiểu Hải…”
“Câm miệng!” Hai người đàn ông một già một trẻ trăm miệng một lời, rất hiếm khi bọn họ duy trì được sự nhất trí cao độ này.
Bảo Ngọc bị ngăn lại, đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn bọn họ. Cô là bảo bối trong nhà, từ trước đến nay ba cũng chưa từng nói nặng lời, còn em trại lại tìm mọi cách lấy lòng cô, hôm nay là làm sao vậy, cư nhiên đều hung dữ với cô!
Tiêu Mặc Ngôn không phản ứng, rốt cục ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt nhẹ đảo qua hai người kia: “Người của tôi, không phải các người muốn rống là có thể rống.”
Gân xanh trên trán Trương Hồng Khánh ẩn ẩn hiện ra, cho dù ông thần thông quảng đại, có thể có được vị trí bí thư ủy ban thành phố, nhưng điều này cũng không có nghĩa là ông để mặc người ngang nhiên ngủ trong phòng con gái mình! Không có nghĩa là cậu ta có thể tự do ra vào nhà người khác, còn không coi ai ra gì như vậy!
Trương Thịnh Hải nhịn không được, nhảy dựng lên: “Ba, ba xem người này có thái độ gì vậy?! Đùa giỡn một người con gái đàng hoàng, anh ta còn coi là hợp lý! Báo cảnh sát, báo cảnh sát bắt anh ta!”
Bảo Ngọc ở một bên cuối cùng cũng nhìn ra manh mối, hóa ra hai người đàn ông nhà họ Trương này đã biết chuyện Tiêu Mặc Ngôn ngủ ở đây! Cô không được tự nhiên ho nhẹ hai tiếng: “Ba, Tiểu Hải, tối hôm qua…”
“Câm miệng!” Hai người lại trăm miệng một lời, cơn tức lại lớn thêm vài phần.
“…” Bảo Ngọc bị rống, bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Hung dữ như vậy làm gì, ngay cả giải thích cũng không nghe…”
Tiêu Mặc Ngôn không hài lòng sương mù tràn ngập trong mắt, tầm mắt dần dần đưa về phía hai người, có tiêu cự. Bảo Ngọc biết, ánh mắt kia đại biểu anh bắt đầu tập trung, bắt đầu để ý, bắt đầu… tức giận.
Trương Hồng Khánh lên tiếng: “Tiêu Mặc Ngôn, tối hôm qua cậu ngủ trong phòng con gái tôi?” Cùng lúc đặt ra câu hỏi, nhìn ra được ông đang cố gắng hết sức để kiểm soát thái độ của mình, tựa như đi họp ở ủy ban thành phố vậy, cố gắng giữ giọng nói ổn định nhất có thể. Nhưng hai tay ông đặt trên đầu gối, lại đang không ngừng siết chặt.
Tiêu Mặc Ngôn chậm rãi gật đầu, Trương Thịnh Hải tức giận chỉ vào anh: “Anh ngủ với chị gái tôi trên cùng một cái giường?!”
Khuôn mặt Bảo Ngọc nháy mắt đỏ rực: “Tên nhóc thối, em… em nói bậy cái gì vậy?”
Tiêu Mặc Ngôn không một chút do dự lại gật đầu.
“Ha ha,” Nguyễn Thanh Mai ngồi bên cạnh mỉm cười nói: “Bảo Ngọc à, con như vậy cũng quá không hợp lý rồi, mối quan hệ này còn chưa rõ ràng đã mang đàn ông về nhà? Bây giờ ba của con mới lên làm bí thư ủy ban thành phố, con cũng phải suy xét giữ thể diện cho ông ấy chứ?”
“Mẹ!” Trương Thịnh Hải nhăn mày lại: “Mẹ, mẹ về phòng trước đi, chỗ này không có việc của mẹ.”
Nguyễn Thanh Mai trừng mắt nhìn đứa con một cái, vừa muốn tức giận, Trương Hồng Khánh đã trầm giọng nói: “Thanh Mai, em đi vào đi.”
“Hoài khanh…” Nguyễn Thanh Mai vừa thẹn vừa giận, tức giận trở lại phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Trương Hồng Khánh trừng mắt nhìn Tiêu Mặc Ngôn, thanh âm ẩn chứa sự tức giận: “Cậu tính cho con gái tôi một lời giải thích thế nào?”
“Còn giải thích cái gì?! Đối với loại tiểu bạch kiểm này, nên bị cho vào trong đồn cảnh sát!” Trương Thịnh Hải vươn tay xắn tay áo lên, rất có phong cách muốn tự mình xông lên giáo huấn anh ta một phen. Dám làm chị gái cậu mà không được cậu cho phép? Đúng là ăn gan hùm mật gấu!