Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 103




CHƯƠNG 103

Bảo Ngọc lười giải thích, nghĩ đến Tiêu Mặc Ngôn bị vứt ở một bên, trong lòng cô lại như có mèo cào, ngứa ngáy không thoải mái. Nhưng mà cô không phục, trong lòng cô biết rõ, để được ngày hôm nay, Tiêu Mặc Ngôn làm tất cả cũng chỉ là vì cô.

“Có em là đủ rồi.” Giọng nói của anh càng trầm thấp, không hôn được cô, anh lại tiến đến gần cổ của cô, mũi hấp háy, ngửi hương thơm mê người của cô.

Hơi thở ấm áp của anh phảng qua, làn da nhạy cảm bỗng phủ lên màu đỏ, Bảo Ngọc lùi về sau, nhẹ giọng nói: “Tiêu Mặc Ngôn, có thể bàn bạc chuyện này không?”

“Chuyện gì?” Anh hỏi, cô lùi anh tiến, có vẻ như người phụ nữ này không hề biết mệt mỏi.

“Duy trì một khoảng cách nhất định.” Bảo Ngọc đưa tay ra đẩy đầu anh đi, lúc này cô mới hài lòng: “Khoảng cách này là được.”

Tiêu Mặc Ngôn cúi đầu liếc mắt nhưng cũng không phản đối, cũng không kháng nghị, anh chỉ khẽ mỉm cười nắm chặt lấy tay cô, tiếp tục thưởng thức ngón tay nhỏ bé của cô. Chỉ cần là thứ thuộc về cô, anh đều có hứng thú. Anh thích đùa nghịch bên cạnh cô, thích hít thở bầu không khí có cô ở đó, thích tất cả những gì có dấu ấn của cô.

Trán Bảo Ngọc lấm tấm mồ hôi, cô lập tức thu tay lại, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tùy anh.”

Giờ quy định đối với Tiêu Mặc Ngôn đều không hiệu quả, cô đã sớm biết về chuyện đó, vì thế, coi như là… nuôi một sủng vật nhỏ bên người vậy.

Cô vừa ra chỉ thị, chỉ trong nháy mắt Tiêu Mặc Ngôn đã ôm cô vào lòng, gương mặt nở nụ cười sáng lạn như trời quang trăng sáng, vui vẻ nói: “Vậy chúng ta lên giường đi.”

Bảo Ngọc đột nhiên trợn mắt lên, không thể tin được, sao câu nói này lại có thể phát ra từ miệng anh, sao nó có thể đơn giản tự nhiên giống như cùng đắp chăn xem phim hoạt hình như vậy chứ? Thậm chí, còn khiến cho người ta nghi ngờ là, anh có biết hàm nghĩa trong đó không?

Mặt Bảo Ngọc đen sì, nở nụ cười cứng nhắc: “Tiêu Mặc Ngôn, anh có biết là mình đang nói cái gì không?”

Tiêu Mặc Ngôn mỉm cười, nhéo nhéo cái cằm nhọn của cô: “Cái nên biết anh đều hiểu cả.”

“…”

Bảo Ngọc đờ đẫn, cô phát hiện, cô đã mất hoàn toàn tính chủ động ở trong chuyện này rồi, từng bước từng bước, phía trước như có một cái hố to đã được đào sẵn chờ cô nhảy xuống!

Đề tài này khiến cho bầu không khí cũng trở nên hừng hực, mưa anh đào lả tả trên đầu cũng không thể dập tắt được luồng nhiệt đó.

“Tiêu Mặc Ngôn, em đói.” Đột nhiên cô trịnh trọng nói.

Tiêu Mặc Ngôn vừa nghe đã lập tức đứng dậy: “Chờ anh.”

Anh nhanh chân bước đi, vào thẳng nhà bếp.

Bảo Ngọc thở phào nhẹ nhõm, chiêu này có dùng mười lần vẫn như một.

Tiêu Mặc Ngôn quay về rất nhanh như đã chuẩn bị từ trước đó, anh bưng một phần điểm tâm nhỏ đẹp mắt, món nào cũng là đồ cô thích.

Khả năng chữa lành của những món đồ xinh đẹp rất diệu kỳ, Bảo Ngọc thoải mái nheo mắt lại, thấy đôi mắt mông lung chớp chớp của Tiêu Mặc Ngôn lại gần, đột nhiên như nhớ ra gì đó, cô vội vàng nhét nửa miếng còn lại trong tay vào miệng mình, ăn sạch sẽ rồi mới đắc ý nở nụ cười trẻ con: “Em ăn xong rồi.”

Ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn toát lên vẻ cưng chiều, bàn tay xoa nhẹ mái tóc dài của cô: “Anh ăn ở đây.”

Vừa dứt lời, Bảo Ngọc đã cảm thấy gương mặt tuấn tú đột nhiên phóng to ngay trước mặt, lưỡi anh nhẹ nhàng lướt qua khóe môi còn dính bơ của cô, cảm giác ướt át khiến cả người Bảo Ngọc chấn động, cô tránh né trong vô thức.