Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 69: Cô dâu của sói (2)




Hoàng đế.

Nàng ôm con thú nhỏ vào lòng, cánh tay vững trãi của hắn lại ôm nàng cùng con thú nhỏ.

Tuyền Cơ khẽ ngẩng đầu lên, liền thấy ánh mắt hắn chăm chú nhìn về đàn thú phía trước.

Con sói khi nãy tấn công nàng, đứng gầm gừ giận dữ ở ngoài đàn khoảng vài bước , không dám tiến lên, chân trước của nó ánh lên tia sáng của ngân châm găm vào.

Nàng lắp bắp kinh hãi … nguyên lai hắn cũng biết võ công.

Không hiểu vì sao, giống như thời điểm nàng bị trượng hình đánh đến suýt chết trước đây, hắn xuất hiện, lại khiến nàng an tâm một cách khó hiểu.

Tự nhiên cũng nhớ tới khi hắn ở cung Hoa Âm vô tình hạ lệnh đánh chết tiểu nha hoàn, nàng liền ảm đạm, “Vì sao người còn muốn cứu thiếp làm gì?”

Hoàng đế lại chỉ lạnh lùng nói: “Ném thứ ở trên tay nàng xuống.”

“Người nói sao cơ?” Nàng run giọng hỏi.

“Nếu nàng muốn chết thì cứ ôm lấy nó.” Hoàng đế nhíu mày cười lạnh: “Nàng cũng gặp may đấy, bọn chúng chỉ cần nó, nếu là ngày thường, nàng đã sớm chết rồi.”

Lòng bàn tay nàng có chút ngứa ngứa, con sói nhỏ giương đôi mắt nhỏ ngây ngây nhìn nàng, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay nàng.

“Bọn chúng muốn giết nó!”

“Nếu ngay cả bản thân mình cũng không có khả năng tự vệ thì bị giết chết cũng là xứng đáng.”

Hôm nay hắn mặc một bộ cẩm bào màu bạc, màu trắng hơn tuyết, lời nói cũng lạnh như tuyết.

Nàng cắn răng muốn buông tay, nhưng con sói nhỏ lại đột nhiên giơ móng vuốt quào với quần áo nàng, dường như cũng không biết gì, chỉ muốn tỏ vẻ thân thiết với nàng.

Như thế này thì nàng làm sao có thể vứt bỏ nó?

Vẻ mặt lạnh lùng, hoàng đế buông nàng ra, thản nhiên nói: “Tùy nàng.”

Nàng đứng chôn chân ở đó, nước mắt đã ẩm ướt vòng quanh, nhìn bóng dáng hắn cao lớn, khuôn mặt khôi ngô cứ như vậy tuyệt tình bước đi không chút do dự.

Ánh mắt chăm chú nhìn ngân châm cắm ở chân con sói xám, nàng biết, người đàn ông này có khả năng cứu nàng cùng con sói nhỏ!

“Nó còn quá nhỏ, không có khả năng tự bảo vệ, chẳng lẽ trước đây người không như thế? Không có lúc nào cần người khác bảo vệ sao?” Nàng khàn giọng hét lên.

Dáng người dừng lại, giọng nói băng giá, “Thật có lỗi khiến nàng thất vọng, trẫm chưa từng.”

Lần đầu tiên nàng nghe thấy trong giọng hắn có sự khinh miệt cùng căm hận như vậy.

Cả người nàng run lên, lại mơ hồ có một cảm giác, đây mới chính là cảm xúc thực của người đàn ông này.

Một cảm giác hỗn loạn trong lòng trào dâng, nàng không hiểu được … nàng đây chính là … quan tâm?

Mới thấy qua bao nhiêu chuyện, mới trải qua bao nhiêu sự tình.

Nói quan tâm điều gì đây…

Có vài điều trong nàng đã thay đổi, cảm giác đó ngày càng lớn, như muốn tràn đầy ra ngoài, khiến nàng thốt lên: “Nếu khi đó người cần người bảo vệ, thiếp cũng sẽ …”

Thân mình hắn khẽ khựng lại.

“Nàng nói cái gì?” Hắn phất tay áo cười lạnh, xoay người lại, ánh mắt âm u nhìn thẳng vào nàng.

Tuyền Cơ cười khổ, đúng vậy, rốt cuộc nàng đang nói cái gì chứ?

Hoàng đế lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Nàng chỉ thấy mắt hoa lên, rồi có tiếng hú chói tai, chưa kịp phản ứng đã bị cái gì quấn lấy eo kéo về phía hắn. Mà trên quần áo trắng tuyết của hắn, một dòng máu đỏ tươi bừng lên thật chói mắt.