Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 3: Ngục tốt thám hoa




Trương Tiến hoảng sợ, bước đi loạng choạng định tiến lên ngăn cản, thì bên tai lại nghe đến một tiếng ám vang[L3] .

Một bước kia liền không có tiến lên.

Hắn cúi đầu, ngực đã bị một thanh kiếm lạnh đâm xuyên qua.

Máu nóng chảy ra, mang theo tê liệt thống khổ lại lạnh lẽo. Trước khi chết khiến người ta thấy hoang vắng sợ hãi mà lạnh lẽo.

Cơ thể hắn chầm chậm gục xuống, nhưng hắn không cam lòng. Cố sức chống đỡ, nửa quỳ trên mặt đất, hắn muốn xem người vừa ra tay độc ác đó. Thành quỷ, cũng phải biết ai mà đòi nợ.

Âm thanh của vật nặng rơi xuống chợt làm hắn kinh sợ.

Ngập tràn trong mắt, là hình ảnh của hơn mười người ngã xuống, hoặc trước hoặc sau, thậm chí, ngay cả một tiếng kêu rên cũng đều không kịp.

Chỉ có màu đỏ tươi nhuốm gạch thanh hoa , chớp mắt thành dòng làm kinh động lòng người, thật không hổ là màu sắc của thế gian. [L4]

Lại như hoảng loạn điều gì, hắn nhìn tới Mâu Toàn.

Người đàn ông đó vẫn duy trì tư thế ngồi như lúc đầu, chỉ là động tác có phần cứng nhắc. Chân tay hắn cứng đơ, nơi cổ họng còn gác lên một thanh chùy thủ.*

* chùy thủ là dao ngắn hay dùng thời xưa.

Lại tựa như, vết thương ghê người của hắn không phải là chí mạng, hắn thậm chí còn có thể xoay người, hoảng sợ nhìn trận kịch biến.**

** trận kịch biến: trận chiến chuyển biến ác liệt (J nghĩ thế, có thể sai đôi chút nhưng chắc chắn k phải là trận hài kịch đâu =))

Đột nhiên, bên tai, truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Trương Tiến hai tay chống trên mặt đất, cắn răng nhíu mắt nhìn lại.

Bước chân chầm chậm đi qua, người tới tựa hồ không dưới bốn năm người.

Phía trước là một người mang giày thêu họa tiết rồng, gấm sáng màu vàng kim.

Hắn trong lòng chấn động. Giày như vậy , hắn năm đó từng may mắn được gặp một lần. so với trước mắt giống nhau, chỉ là có thêm một vài màu xanh vàng rực rỡ.

Hắn phủ phục trên mặt đất, người kia từ chỗ ngồi trên cao nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hắn, khóe miệng giương lên ý cười.

“Thám hoa quả là một tài năng hiếm có, lại có kinh nghiệm phong phú, tương lai hẳn là một hiền tài của đất nước.”[L5]

Thi đình đỗ Thám hoa, đảm nhiệm chức vụ ở Hàn Lâm viện, sau phong Lễ bộ Thị lang, mong ước báo đáp ân vua, đáng tiếc, khinh thường kéo bè kết đảng, cuối cùng đắc tội người quyền quý nên trở thành ngục tốt chốn Hoàng Thành.

Là hắn sao? Nhưng nơi này ngục lao dơ bẩn, người này làm sao có thể lại ở đây?

Chính là, trong thiên hạ này, liệu có người nào cả gan dùng màu sắc cùng hoa văn đó sao?

“Vương gia, tha mạng.”

Tiếng kêu thê lương chói tai, cắt đứt dòng suy tưởng mông lung của hắn.

Tiếng kêu này, dường như cũng làm tỉnh lại mấy thân thể trên mặt đất. Những người còn sống, yết hầu rung rung phát ra âm thanh khàn khàn cổ quái, hướng tới mấy người đang đứng đó mà bò tới.

“Ngươi là ai? Bổn vương có quen ngươi sao?” Âm thanh trêu tức mang theo ý cười lơ đãng.

“Tiểu nhân Mậu Toàn, có muội muội là tiểu thiếp của tiên sinh[L6] ở trướng phòng . Vương gia xin tha mạng, tha mạng, tiểu nhân xin dập đầu nhận tội với ngài. Tiểu nhân xin dập đầu với ngài.”

Trương Tiến rùng mình, Lăng Thụy Vương gia Long Tử Cẩm cũng tới?

Khuôn mặt Mậu Toàn vặn vẹo vẻ thống khổ, quỳ rạp trên mặt đất, đầu dập liên tục trên mặt đất như băm tỏi, vẻ dữ tợn mà cũng thật hèn mọn. Trương Tiến rốt cuộc nhịn không được mà khụ cười ra tiếng.

“Còn ngươi, là ai?”

Một giọng nói khác vang lên, Trương Tiến khiếp sợ im bặt.

Rõ ràng là ngữ khí đạm mạc, lại trong trẻo, trầm ấm như ánh trăng trong nước.