Nàng biết người con gái ở cung Tuyết Tùng đó. Mấy năm sóng gió này, hắn đem giấu người con gái đó thật kĩ, tới bây giờ mới phong nàng ta làm phi.
Như vậy hẳn là người hắn yêu nhất.
A Ly, cứ hận như vậy đi/
Dù cho thế nào, vẫn luôn có một người ở bên chàng.
“Trảm!”
Trời đất phủ trắng một màu băng tuyết, một tiếng hét to vang lên.
Nắm chặt vật gì đó trong tay, nghe âm thanh mộc bài rơi xuống, nước mắt nàng lặng lẽ lăn dài trên má.
Tại giờ khắc này, nỗi đau đã lấn át cả sự sợ hãi.
Ở trên thân thể nàng, gió lớn cùng tuyết lạnh đan xen. Nàng nghe tiếng rìu hành hình đang xé gió mà tới.
« Niên Tuyền Cơ, ngoại trừ miễn tội chết, nếu hiện tại trẫm cho nàng thêm một nguyện vọng cuối cùng, nàng muốn gì? »
Thanh âm của nam nhân nhẹ vang lên trong màn tuyết, nàng mở choàng mắt.
Rơi vào tầm mắt nàng là một đôi giày thêu rồng đã bám đầy tuyết. Không biết từ khi nào hắn đã bước tới bên nàng.
Rìu chém kia đã đưa lên trên không, chưa kịp hạ xuống, lơ lửng giữa không trung.
Nàng lặng người đi, thật lâu mới ngẩng đầu lên nhìn về phía nam nhân kia.
Hắn đứng trước mặt nàng, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, lặng yên như nước. Tất cả đều sợ ngây người, Lâm tư chính không dám tin nhìn những gì đang diễn ra ở trên đài giám trảm. Hoàng hậu mím môi run run, muốn đi lên phía trước, lại chần chừ, cuối cùng lui trở về.
Một đôi tay nâng nàng lên, nàng quay đầu, nhìn thấy Đoạn phu nhân đã nước mắt đầy mặt.
Vỗ nhẹ tay Đoạn phu nhân, nàng chậm rãi đi về phía người kia.
Từng bước từng bước, nhưng khi giữa hai người chỉ còn lại khoảng cách của vài bước chân, nàng lại dừng.
Nàng nhìn về phía hắn, khuôn mặt tuấn dật, vẫn như trước khuynh thành. Nàng thì sao, giờ phút này quần áo tả tơi, đầu tóc rối loạn, nhất định là cực kì khó coi đi?
“Đi vào trong đó một chút được không?” Nàng chỉ về hướng bảo liễn.
Long Phi Ly khẽ cau mày.
Hoàng hậu nhíu chân mày, hai tay để hai bên sườn váy phượng nắm chặt, khiến vòng tay bảo thạch phỉ thúy cũng theo đó mà hơi rung rung. Bên kia, sắc mặt Thanh Phong trở nên tối tăm nhanh chóng xuống ngựa, bước nhanh đến trước mặt Tuyền Cơ, cười lạnh nói: “Ngươi muốn làm cái gì?”
“Chuyện này hình như không liên quan đến ngươi, hoàng huynh ta đã đồng ý từ trước với Niên phi nương nương.”
Một cấm vệ quân đi trước mở đường cũng bước nhanh tới, nhưng cũng chỉ vừa đuổi kịp Long Tử Cẩm.
Trên cánh tay hắn quấn một mảnh lụa trắng, trên mặt có chút đỏ lựng.
“Tử Cẩm?” Tuyền Cơ nhíu mày.
Long Tử Cẩm hướng về nàng cười, “chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đâu.”
Hắn nói xong ánh mắt lại lạnh lùng hướng qua Thanh Phong.
“Từ Hi.” Long Phi Ly nhíu mắt, thoáng nhìn qua.
Từ Hi run sợ, bước nhanh đến vén rèm lụa che trước cửa kiệu.
Người xem bên ngoài pháp trường không hiểu đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng rìu chém đã giơ lên lại đột nhiên không chém. Không ai hiểu Tuyền Cơ vì sao lại bước vào kiệu, lại càng không hiểu sao hoàng đế không một lời cũng bước theo vào. Chiếc kiệu kia vốn là đế hậu liễn tòa.
(kiệu dành cho hoàng đế và hoàng hậu, nc là J k biết viết thế nào :))
Những người nhìn thấy đều hoặc khiếp sợ hoặc kinh ngạc, căng mắt lên nhìn vào cửa kiểu.
Trong kiệu mặc dù rộng nhưng hai người cùng ngồi lại có thể nghe rõ ràng từng nhịp thở của nhau.
Tối qua hắn nổi giận mất đi vẻ bình tĩnh vốn có, nàng đã từng nghĩ qua hơn lần, nếu hôm nay hắn đến, liệu sẽ mang vẻ mặt như thế nào.
Nhìn hắn lạnh lùng trầm tĩnh, nàng đột nhiên thật muốn biết giờ khắc này trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.
Nghĩ nghĩ, nàng nhích lại, ngồi đến bên cạnh hắn, quần áo của nàng hơi hơi lay động chạm đến cẩm bào của hắn.
Cuối cùng, hắn cũng nâng mắt đón nhận ánh nhìn của nàng.