Thanh Loan nhìn Tuyền Cơ ngồi dưới đất cầm hạt châu thưởng thức, lòng hơi trầm xuống.
Về sau lại có thêm một đám hắc y nhân nữa đến giúp cho những người đó thoát thân, nhưng cũng bị biểu ca đoạt được hạt châu trên cổ tay nam nhân kia. Biểu ca nói giặc cùng đường đừng đuổi nhưng nhìn ánh mắt của biểu ca, nàng có cảm giác là hắn sẽ không bỏ qua như vậy.
Biểu ca cũng không thích xen vào chuyện thị phi, lần này lại… Hắn lập tức dặn Ngũ Thất đi tìm xe ngựa, tìm xe ngựa là chuyện đơn giản, đừng nói là ở Yên Hà trấn mà cho dù là ở khắp quận Yên Hà có bao nhiêu cửa hàng là của nhà họ Phong? Chỉ sợ là không dưới một phần ba.
Nàng kia chẳng những dung nhan xấu xí mà tựa hồ đầu óc cũng có chút vấn đề.
Hắn lại ôn nhu nhìn nàng ta như vậy, ánh mắt đó khiến cho nàng nhớ tới hai chữ tình nhân.
Không, không có khả năng !
Nàng quýnh lên, vừa định đi qua hỏi biểu ca về quan hệ của hai người, Nhan Thư Vọng lại cười nói: “Ngũ Thất đã trở lại.”
Xe ngựa rộng rãi, xa hoa thoải mái, dừng cạnh cửa hậu viện của Yến Vân lâu.
Hắn muốn dẫn nàng ta trở về ư? Thanh Loan cắn cắn môi, bĩu môi nói: “Nhà di nương không xa mà, phải dùng xe ngựa sao?”
“Hôm nay lúc khởi hành, không phải muội than mệt đó sao?” Nhan Thư Vọng buồn cười hỏi.
“Vậy vì sao lúc đi chúng ta không ngồi xe ngựa mà bây giờ nha đầu xấu xí này lại được ngồi?”
Ngũ Thất ngoài cười nhưng trong không cười, “Thanh Loan tiểu thư, cô muốn ngồi xe ngựa thì có ai không cho cô ngồi? Trong nhà cô cũng có nhiều xe mà!”
“Ngươi!” Thanh Loan dậm chân một cái, nàng thầm oán than lời này là để cho biểu ca nghe, khóe mắt liếc thấy Bạch Chiến Phong lại đang muốn bế Tuyền Cơ lên xe ngựa, hình như căn bản không có chú ý tới lời của nàng.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, Nhan Thư Vọng nhíu mày nói: “Thanh Loan, muội làm cái gì vậy?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Thanh Loan cả giận nói.
“Cô nương này cũng đáng thương, xem ra lại có quen biết với Chiến Phong, muội tức giận làm cái gì chứ?” Nhan Thư Vọng cười nói.
“Các ngươi!” Trừng mắt liếc nhìn Nhan Thư Vọng cùng Ngũ Thất một cái, Thanh Loan tức giận hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Tuyền Cơ nhìn thấy phải lên xe ngựa liền liều mạng lắc đầu, chui vào trong lòng Bạch Chiến Phong, “Không đi, ta sợ.”
Những người đó nhất định là đã từng tra tấn nàng ở trên xe ngựa, Bạch Chiến Phong trong lòng căng thẳng, thấp giọng nói: “Xin lỗi, là ta sơ ý.”
Hắn nghĩ nghĩ, buông Tuyền Cơ ra rồi cúi người xuống, nói: “Tuyền đệ, ta cõng ngươi.”
Rốt cục không chỉ có Thanh Loan, ngay cả Nhan Thư Vọng cùng Ngũ Thất cũng kinh ngạc nhìn về phía Bạch Chiến Phong.
Bạch Chiến Phong cõng Tuyền Cơ đứng lên, cười nói: “Thư Vọng, ba người các ngươi ngồi xe ngựa trở về đi, không đến nỗi lãng phí công sức vất vả của Ngũ Thất.”
“Biểu ca, ta cũng đi bộ!” Thanh Loan lại nghiến răng nghiến lợi.
…
Bạch Chiến Phong cố ý chọn đường nhỏ yên tĩnh mà đi, hoàng hôn buông xuống, cỏ xanh bên bờ sông cũng ánh lên một màu da cam rực rỡ.
Trên đường, mặc dù người đi đường không nhiều lắm nhưng cũng không ít, thấy mấy người bọn họ thì đều dừng chân nhìn liên tục mấy lượt, rất là khiếp sợ, người đội nón tre đeo khăn đen che mặt được Phong công tử cõng trên lưng rốt cục là loại người nào, xem dáng người thon thả kia thì dường như là một nữ tử.
Phong gia là đại phú thương trong quận, Phong Chiến Bách lại là con trai độc nhất trong nhà, trong lúc trà dư tửu hậu, trong quận có người nào không bàn tán xem rốt cuộc là khuê nữ nhà ai có may mắn có thể gả vào Phong gia, nghe nói quận trưởng cũng có ý đem thiên kim nhà mình gả cho hắn, sau đó lại bị Phong gia khéo léo từ chối.
Nhan gia cùng Phong gia đi lại với nhau rất thân mật, lại có quan hệ thông gia, đầu đường cuối phố đều phỏng đoán rằng địa vị thiếu phu nhân Phong gia chắc hẳn sẽ lọt vào tay vị Nhan tiểu thư kia.
Bạch Chiến Phong không thèm để ý một chút nào đến ánh mắt soi mói xung quanh nhưng Tuyền Cơ thật là sợ hãi, rúc vào cổ hắn.
Nàng không sợ hắn! Một dộng tác nho nhỏ lại khiến trong lòng Bạch Chiến Phong lại nhịn không được dâng lên từng trận vui sướng, hai người dựa sát vào nhau, có thể nghe thấy hơi thở của nhau, Bạch Chiến Phong đột nhiên nghĩ thời gian này có kéo dài mãi cũng không sao.
Tuyền Cơ nằm ở trên lưng Bạch Chiến Phong, nhỏ giọng hỏi, “Lâm Thịnh, bây giờ chúng ta phải đi đâu vậy?”
“Về nhà.”
Nam tử khẽ mỉm cười, thanh âm từ trước mặt truyền đến.
“Ngươi có biết nhà của ta ở chỗ nào không?”
“Sau này nhà đại ca chính là nhà của ngươi.”
Ở phía sau Thanh Loan vừa nghe thấy thì choáng váng, lời này của biểu ca là có ý gì?
Nhan Thư Vọng cùng Ngũ Thất liếc nhìn nhau một cái, cả hai đều thấy được vẻ khiếp sợ trong ánh mắt của đối phương.
Có một số việc mặc dù không tận mắt thấy, nhưng liên tưởng lại tình hình ở kinh thành, Ngũ Thất cũng hơi mơ hồ hiểu được tâm tư của công tử.
Thanh Loan dừng chân lại, cười lạnh nói: “Xấu nha đầu kia chỉ bị thương trên mặt và đầu óc có vấn đề, cũng không phải là bị đau chân, tại sao muốn biểu ca cõng nàng ta chứ? Đã cứu mạng rồi mà còn phải lo ăn ở nữa à? Muốn ăn bao lâu ở bao lâu đây?”
Nhan Thư Vọng cười nói: “Muội cũng biết đầu nàng có vấn đề, vậy thì làm sao nàng hiểu đâu là tật xấu, đâu là lễ nghi luân thường chứ?”
Ngũ Thất khẽ than, “Biểu tiểu thư, cô nương này vốn cũng không xấu, dung mạo nàng vốn rất khá, cô cũng đừng nên gọi người ta là sửu nha đầu, xấu nha đầu gì đó.”
Thanh Loan thấp giọng nói: “Ngũ Thất, từ nhỏ ngươi đã theo bên cạnh biểu ca, là thư đồng bên cạnh biểu ca, nữ tử này rốt cuộc là loại người nào vậy?”
Lúc này thanh âm của Nhan Thư Vọng nhẹ nhàng truyền đến.
“Thanh Loan, mấy hôm Chiến Phong hôn mê, muội nói xem người trong miệng hắn gọi là ai?”
******
“Tuyền đệ, sắp đến rồi, ta đưa ngươi đi gặp cha nương ta, bọn họ đều là người hiền hoà, ngươi đừng sợ. Độc và vết thương trên mặt ngươi, đại ca nhất định sẽ nghĩ biện pháp chữa trị giúp ngươi.” Bạch Chiến Phong ôn nhu nói, nhìn lại thì đã không thấy bóng mấy người phía sau.
Tuyền Cơ chỉ biết gật gật đầu, nàng tựa vào cổ hắn, hơi hơi động đậy thì làn da cách tấm lụa mỏng liền chạm vào mặt Bạch Chiến Phong. Trong lòng Bạch Chiến Phong hơi rung động, do dự một chút bèn nghiêng đầu chạm vào khuôn mặt của nàng.
Tuyền Cơ cười hắc hắc, lấy tay vén khăn che mặt, dùng mặt dụi vào mặt hắn.
Chẳng qua chỉ là một động tác nhỏ vô cùng thân thiết lại khiến Bạch Chiến Phong chấn động, cười khổ nói: “Tuyền đệ, đừng nghịch ngợm.”
Đột nhiên hắn nhớ tới ngày đó ở trong phòng ở Yên Vũ lâu trong kinh thành… tất cả tình cảnh khi hắn hôn nàng.