Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 15: Nghi hoặc




“ Hoàng thượng, ý người là..?” Từ Hi thầm hỏi.

“Hoàng huynh ta, Tử Trữ Vương gia đã muốn làm vua, các vị vương gia khác liệu có ai không có mưu tính trong lòng, muốn tạo phản?” Long Phi Ly cười nói: “Ba vị vương gia đó bên ngoài cười nói giao tình, nhưng trong lòng lại có ai vừa ý ai, lực lượng phân tán, không thể đấu lại Thái hậu. Nhưng nếu cùng hợp lại, kết quả chẳng phải rất khó nói sao?”

“Nếu đơn phương một mình một phe, như vậy trận này Cửu ca chỉ cần cao cao tự tại mà nhìn trai cò giao tranh rồi.”

“Sư huynh muốn bọn họ lao vào giao đấu, tàn cuộc làm ngư ông đắc lợi?” Thanh Phong cười nhẹ, vuốt ve thanh bảo kiếm.

“Là diệu kế, trẫm không muốn binh sĩ của ta thương vong, còn phải dùng để chống lại ngoại xâm nữa.”

Nữ nhân trong lòng khẽ nhíu mi, trở mình, có vẻ như đã thức dậy, Long Phi Ly thản nhiên nói hết câu, dùng tay điểm huyệt ngủ, lại nhẹ nhàng ôm nàng vào long. Trên người nàng chỉ có một manh áo đơn bạc, hắn liền cởi áo choàng đắp cho nàng. Đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia, ánh mắt hắn hướng ra song cửa sổ, ngưng đọng trên cành mai nhỏ đang đung đưa trong gió

“Quân Hung Nô có hơn 60 vạn đại quân đang tiến về thành, nhiều gấp đôi lực lượng của ta, chúng thật là điên rồi mới chọn thời điểm này để phá vỡ hiệp ước, hoàng đế lại thân chinh dẫn quân, nếu hắn thất bại liệu huynh có gửi thêm viện binh không?”

Thanh Phong cười lạnh, “Nước mất núi còn, kẻ bại trận thì chỉ có chết.”

“Vậy nên càng không thể để giang sơn bị xâm chiếm.”

Một giọng nói đột ngột xen vào, chủ nhân giọng nói cũng theo đó mà bước vào.

“Là Đoạn thống lĩnh?” Từ Hi chấn động nhìn rõ người trước mặt.

Thanh Phong cười lạnh, cẩn trọng dò xét.

“Trận chiến ở Dương Châu, 5 vạn quân tinh nhuệ ngươi dẫn theo đều đã thảm bại, ngươi là thống lĩnh, không phải vì có lỗi mà trở về báo tin?”

Tuốt kiếm ra khỏi bao, Thanh Phong chĩa thẳng mũi kiếm vào kẻ đó, lạnh lùng nói: “Nói, sao ngươi biết được Hoàng thượng đang ở nơi này?”

Đôi mắt sáng ngời, chòm râu ngắn rung rung, người nam nhân khẽ nhíu mày cười nhẹ, không chút sợ hãi trước mũi kiếm đang chĩa về phía mình mà bước về phía cửa nhà lao quỳ xuống: “Đoạn Ngọc Hoàn khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế.”

Ngân châm theo hướng cửa lao mà mạnh mẽ bắn ra, thanh kiếm bị bật đẩy sang bên, Thanh Phong cả kinh vội tra kiếm vào bao.

“Bạch tướng quân vẫn khỏe chứ?” Long Phi Ly khẽ nhếch môi.

“Tướng quân sai ty chức về báo với Hoàng thượng, nếu kẻ địch mong phá vỡ phòng tuyến này, trừ phi là Bạch Chiến Phong tướng quân chết.” Đoạn Ngọc Hoàn nói.

Long Phi Ly vuốt vuốt cằm, hồi lâu không lên tiếng, mãi sau mới nghe ra một tiếng “Ừm”.

Đoạn Ngọc Hoàn lại lấy từ trong người ra hai túi gấm, “Bên trong là tâm ý của tướng quân muốn dâng tặng Hoàng thượng cùng Niên phi nương nương.”

Long Phi Ly khẽ liếc qua, hai cái túi gấm thêu hình rồng nhỏ màu vàng, một túi màu có vẻ nhạt màu, có lẽ thường xuyên được ai đó vuốt ve.

Hắn thản nhiên nói: “Bạch Chiến Phong đã có lòng tặng quà cho Tuyền Cơ, cũng không cần vì tránh ta mà phải làm thêm một món nữa.”

Đoạn Ngọc Hoàn sửng sốt, tay nắm chặt túi gấm. Hắn vốn tính tình cương nghị, hào sảng, giờ lại không dám nói thêm lời.