Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 147: Gặp lại Lâm Thịnh?




Thanh Phong khó hiểu, “Sư huynh, vì sao phải phong tỏa toàn cung?”

Long Phi Ly giơ tay lên, quăng ra một mảnh giấy vo viên, Thanh Phong nhận lấy, mở ra mới thấy, trên giấy viết một hàng chữ nhỏ.

Điệp Phong, ta ra ngoài một ngày, phỏng chừng đến đêm sẽ trở về, đừng lo lắng.

Thư này cũng là do tiểu thái giám, khi đến Phượng Thứu cung truyền chỉ, cùng với Điệp Phong phát hiện ra trong phòng ở Tuyền Cơ, được đặt bên cạnh Tiểu Song Tử đang hôn mê.

Thanh Phong cả kinh, “‘Ra ngoài’ này là ý gì?”

Từ Hi nhíu mày nói: “Nương nương đã mặc trang phục nội thị, chắc chắn là để thuận lợi hoạt động trong cung. Ra ngoài, phải lén lút mới đúng. Hoàng Thượng nếu không phong tỏa cung Phượng Thứu, nếu những người khác biết sẽ phiền toái .”

Long Phi Ly nhanh chóng bước vào phòng Tuyền Cơ, Từ Hi và Thanh Phong nhìn nhau, cũng theo sát tiến tới.

Đến cửa hoàng đế đột ngột dừng lại.

Tay bóc tờ giấy dán trên cửa, mặt trên viết xiêu vẹo:

« Cấm Tiểu Cường và Long Phi Ly bước vào ».

Trong đầu hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh khi nàng cầm bút viết, khoé miệng mỉm cười, tinh nghịch phá phách, đọc những dòng này, càng thêm tức giận, nói: “Ai là Tiểu Cường?”

Điệp Phong lau tơ máu nơi khóe miệng, chầm chậm bò lên, ánh mắt vừa mới nhìn đến Tiểu Lã Tử đang nhặt con gì từ dưới đất lên, vẻ mặt đen lại, đang muốn ngăn cản tên thái giám này, nhưng Tiểu Lã Tử đã nói: “Hồi Hoàng Thượng, nương nương nói con gián này tên là Tiểu Cường.”

Điệp Phong bi ai, cả cung Phượng Thứu không một ai dám nâng mắt nhìn sắc mặt hoàng đế nữa.

******

Kinh thành.

Tuyền Cơ nhìn Ngọc Trí vác bao lớn bao nhỏ chiến lợi phẩm, không khỏi bật cười, mua sắm tựa hồ là thiên tính của phần lớn nữ nhân.

Mà tâm trạng nàng cũng đang rất hưng phấn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy thành chợ cùng lầu quán ở cổ đại, cảm giác cũng không khác nhìn trên TV là mấy, nhưng sự phồn hoa náo nhiệt chân thật này, cùng với sự hoa lệ của quán xá và sự mĩ lệ của các lầu gác thì trong TV không thể nào diễn tả hết được .

Ngọc Trí ham vui một hồi cũng mệt, muốn tìm một tửu lâu ngon ăn cơm, sau đó dẫn nàng đi một nơi rất tuyệt.

Tuyền Cơ tò mò, “Nơi nào là một nơi rất tuyệt?”

Ngọc Trí chớp ánh mắt, thầm thì: “Yên Vũ lâu.”

Khóe miệng Tuyền Cơ hơi run rẩy, “Không phải là nơi kỹ viện dung tục chứ?”

“A, Niên tẩu, sao tẩu lại biết được?” Hai mắt Ngọc Trí tỏa sáng.

Tuyền Cơ đen mặt lại, thật đúng là mông muội, lập tức muốn cười, kỹ viện chính là một trong những đoạn kinh điển khi xuyên qua, dường như không có nữ chính nào xuyên qua không đi đến cái nơi đó thăm viếng chiêm ngưỡng dẫn đến gây họa.

Càng nghĩ càng buồn cười, tuy rằng biết cả hai không nên đến nơi đó, nhưng trong lòng nàng cũng tò mò cực kỳ, muốn thử phong lưu, do đó cũng không nói với Ngọc Trí, nhưng nàng chợt nghĩ đến một vấn đề, “Không phải kỹ viện chỉ mở cửa buổi tối sao? Đêm nay chúng ta đã phải trở về.”

Ngọc Trí dậm chân, “Cái đầu gỗ của muội sao lại không nghĩ đến chứ. Nhưng đêm nay Yên Vũ lâu có tuyển hoa khôi nha.”

Tuyền Cơ cười mắng: “Trách không được sao hôm nay muội muốn xuất cung.”

Ngọc Trí cười khẽ xấu hổ, nhíu nhíu mày, thầm nói: “Không được! Ngọc Trí nhất định phải xem, cùng lắm thì đêm nay chúng ta không quay về .”

“Cung Phượng Thứu là lãnh cung, mai ta trở về cũng chẳng phải chuyện gì lớn.” Tuyền Cơ sầu lo nói: “Nhưng còn muội, thật sự không sợ bị người khác phát hiện —— “

Ngọc Trí cắn môi, đột nhiên phía trước có tiếng nói truyền tới, “Tiểu cô nương ở bên kia kìa, mau qua xem.

Nàng ngẩn ra, Tuyền Cơ cũng theo ánh mắt nàng liếc qua, chỉ thấy vài quán nhỏ cách đó không xa, trong trong ngoài ngoài vây quanh mấy tầng người.

Hai người vô cùng hiếu kỳ, cũng theo đến đó.

Thật vất vả chen qua đám người để đi vào, đã thấy một cô gái quần áo tả tơi quỳ trên mặt đất, mặc tang phục, trước mặt dựng một khối mộc bài nhỏ: phụ thân ở nhà chờ hạ huyệt, bán mình chôn cha.

Cô gái kia cúi mặt xuống, không thấy rõ dung mạo, nhưng lộ ra da thịt vùng cổ gáy trắng nõn nà tinh tế, cằm nhọn tinh xảo, bộ dáng có vẻ cũng không tệ.

Đoạn kinh điển thứ hai ! Trước kia khi nhìn trên tivi và đọc tiểu thuyết tình cảm, nàng thấy thật là chó má, nhưng lúc này khi phơi bày ra trước mắt, trong lòng Tuyền Cơ lại rầu rĩ, nhỏ giọng nói: “Ngọc Trí, trên người ta không mang tiền, muội lấy chút tiền đưa cho nàng đi.”

Ngọc Trí cũng nước mắt mắt lưng tròng, ngay lập tức liền sờ soạng trong người, mới thất thanh kêu: ” Không thấy hầu bao của muội đâu.”

Giọng nàng lanh lảnh chói tai, lần này, thật khiến cho không ít người nhìn các nàng chăm chú.

Có kẻ lưu manh vô lại cười mỉa nói: “Tiểu công tử, muốn mua người về làm vợ của ngươi à, nhưng mà, nếu không có tiền thì đừng ở chỗ này giả làm đại gia!”

Ngọc Trí giận dữ, nhưng cũng hoảng sợ, khuỷu tay chọc chọc Tuyền Cơ, vội la lên: “Niên tẩu, sao lại như vậy?”

Tuyền Cơ khẽ thở dài, gặp kẻ trộm rồi.

Nàng cùng Ngọc Trí ăn mặc hoa mỹ, nha đầu Ngọc Trí kia lại mua sắm tứ tung, hai người từ đầu đến chân đều viết “Dê béo, chớ có khách khí”.

Lúc này, một thanh âm thản nhiên nói: “Ngũ Thất, ngươi lấy ngân phiếu năm trăm lượng đưa cho vị cô nương này.”

Đám người nhất thời im bặt.

Tuyền Cơ cười thầm, người tới thấy việc nghĩa hăng hái làm.

Nàng cùng Ngọc Trí đang nhìn qua, nam tử đối diện cả người vận bạch y, người hầu đứng bên cạnh cũng là một thanh niên tuấn tú

Liếc mắt một cái, tim Tuyền Cơ dường như ngừng đập.

Hắn, như thế nào lại ở nơi đây?

Lông mày thẳng dài, con ngươi không điểm mà đen, không phải nước mà lại trong veo, mũi thẳng, trên môi, phảng phất nét cười tinh khiết như hoa lê.

Là hắn? !

“Lâm Thịnh.” Kìm nén kinh hãi trong lòng, nhưng rốt cuộc Tuyền Cơ không kiềm chế được, run rẩy mở miệng.

Nam tử kia hơi nhíu mi, cười nói: “Vị công tử này gọi tại hạ sao? Chắc là công tử đã nhận nhầm người, tại hạ tên Phong, họ Bách đệm Chiến.”*

*chỗ này lằng nhằng, nói chung anh tên đầy đủ là Bách Chiến Phong ầm ĩ một hồi đã ra sân, mng cho anh tràng pháo tay cổ vũ nào