Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 103: Quý trọng cuộc đời (1)




Một tay Long Phi Ly lấy ra túi gấm trong lòng. Túi gấm này chất vải bình thường, thủ công cũng không tinh tế, người làm ra túi gấm này khi đó tuổi còn nhỏ.

Trên túi gấm thêu hai chữ Tâm Y. Ánh mắt mới nhìn qua túi gấm, đột nhiên nhớ tới đêm qua bên hồ sen, trong lòng khẽ run lên nhưng thân thể lại không phát ra chút tiếng động nào.

—— Người xem xem có phải hay không.

Thanh âm mỏng manh thoảng qua bên hồ sen, lại đột nhiên biến thành:

—— Long Phi Ly.

Hắn ngẩn ra, nhìn về phía người bên cạnh đang gối đầu ngủ, đôi môi tái nhợt không huyết sắc khe khẽ mấp máy.

“Long Phi Ly “

Hắn cười tự giễu, Thôi nữ y nói tình trạng nàng rất nguy hiểm, chỉ là, cho dù hắn có ở lại đây hay không, nàng vẫn như vậy, vậy mà hắn lại miễn lâm triều.

Đây là bởi vì sao.

Coi như là một lần trả nợ nhân tình của nàng vậy.

Là như vậy sao.

Trên cánh tay khẽ động, hắn nhìn lại, trong lúc ngủ mơ nàng có những động tác có chút không an phận… Gối đầu trên cánh tay hắn.

Đem túi gấm cất đi, ôm đầu nàng tiến vào trong ngực, ngón tay sờ lên phiến môi tái nhợt của nàng, nhẹ nhàng từ từ quét qua, môi nàng khẽ động, vọ ý ngậm lấy ngón tay hắn.

Lòng hắn hơi rung động.

Cúi người hôn lên phiến môi kia.

Giống cái hôn ngày trước, nhưng có lẽ chẳng qua là lơ đãng.

Hắn là nam nhân, nàng là nữ nhân, nàng là phi của hắn, hắn có làm gì đó.

Đó cũng là việc rất đỗi bình thường, không có liên hệ gì với các việc khác đi.

Ngoài rèm, giấy cửa sổ mỏng manh, ánh mặt trời vốn chói chang, xuyên qua có phần nhu hòa hơn.

Ngày không còn sớm.

Mong muốn nhàn hạ xa xỉ, phải bỏ đi. Hắn vẫn thận trọng.

Nhưng mà, mong muốn đối với nàng sao… Vì sao hắn lại tiêu phí thời gian để ôm ấp một khối thân thể không có cảm giác?

Niên Tuyền Cơ. . . . .

Chẳng qua là mấy ngày nay, hắn chờ nàng nói với hắn vài điều.

Trong lòng bỗng nhiên có chút buồn bực, thân mình của nàng trong sự cướp đoạt của hắn vặn vẹo không yên, hai thân thể ma sát lẫn nhau. . . . . Hắn càng dấn sâu nụ hôn này… Mặc kệ bên ngoài. . . . .

Dưới giường, tiểu tháp khẽ nghiêng, tấu chương rơi rớt xuống đất .

******

Trước mặt, là một đôi mắt linh động long lanh như giọt nước.

—— Tiểu Tang Tử.

Đã bao lâu không ai gọi hắn như vậy, từ sau khi hắn trở thành phó tổng quản nội vụ phủ.

Nét cười tươi tắn ồn ào vui vẻ kia, mắt có hơi đau đớn, nhớ những ngày trước hầu hoàng đế đến Hoa Âm cung, Thái Hậu tổ chức tiểu gia yến, thỉnh hoàng đế cùng hai vị Vương gia còn có nàng.

Trong bữa tiệc, Thái Hậu thảo luận đến hôn sự của nàng, hỏi hoàng đế có thấy người vừa ý để ghép cho nàng.

Hoàng đế thản nhiên nói, Ngọc Trí còn nhỏ, trẫm còn muốn cho nàng ở lại thêm hai năm nữa.

Thái Hậu vốn còn tính toán lựa chọn, để hoàng đế đưa ra sự đánh giá,nhưng hoàng đế lại nhẹ nhàng bâng quơ từ chối, vẻ mặt trong chốc lát liền cứng ngắt.

Nàng vẫn lơ đễnh, chỉ có cười, ầm ỹ nô đùa cùng mấy vị ca ca. . . . .

Long Ngọc Trí, vì sao nàng còn có thể cười đến vui vẻ vô lo như vậy? Nàng chẳng lẽ còn không nhận ra hôn nhân của nàng chỉ là một cuộc giao dịch sao? Nàng không có quyền được lựa chọn, không có quyền lựa chọn cuộc sống của chính mình.

Tiệc xong, hắn cố tình như lơ đãng hỏi hoàng đế, “Hoàng Thượng, người cho rằng Thái Hậu muốn g công chúa Ngọc Trí cho vị công tử vương công đại thần kia?”

“Nếu trẫm nói Thái Hậu nhận định là một trong số gã phiên vương đó?” Hoàng đế lúc này ý vị thâm trường nhìn hắn một cái.

Cái liếc mắt kia, quá mức sắc bén.

Trong lòng hắn hơi kinh hãi, lập tức cúi đầu.

Hắn có thể vì hoàng đế mà tính mạng của mình cũng không màng, hoàng đế đối với hắn vô cùng tốt, nhưng trừ việc đó ra, hắn chẳng qua là một gã hoạn quan. Cái gì cũng không phải.

Ngọc Trí…

Hôm kia, thái giám dưới trướng hắn nịnh nọt, nói mới vào một đám cung tỳ tuổi trẻ mỹ mạo, hỏi hắn có nhìn trúng ai, để làm đối thực. . . . .

Đối thực.

Tức là thái giám trong cung cùng cung tỳ kết làm vợ chồng, có thể ở trong cung chiếu cố lẫn nhau. Dù sao, thái giám mặc dù tịnh thân, cũng có không ít dục vọng chưa tịnh. Mặc dù làm không được chuyện đó, nhưng cùng cung nữ kết thành đối thực, an ủi được lẫn nhau không ít.

Trong cung mọi người đều biết, tổng quản Hạ Tang tính tình tốt, đêm đó, hắn cười lạnh tức giận, nội lực tu vi của hắn cực cao, chỉ cần vung tay áo, đã khiến thái giám kia ngã đến trọng thương.

Đối thực? Với địa vị hắn lúc này, đừng nói đối thực, cho dù hắn muốn một vị tiểu thư nhà quan trắng trong không tỳ vết cũng không bị khiển trách.

Nhưng mà, mong muốn kiếp này nhất định không thể thực hiện, chỉ đành chôn giấu trong lòng, trừ người này, ai Hạ Tang cũng không cần.

Vòng qua vòng lại mấy lần. Ra khỏi phòng Niên tần, đi ra sảnh chính, tới vườn, Hạ Tang liền thấy một vật gì đó tròn vo chạy về phía hắn, nói cho đúng hơn, là muốn chạy trốn vào trong phòng.

Thân hình hắn lướt đến, chặn phía trước nó, tay ra một chiêu, chốt cửa sảnh chính lại.

“Chủ tử của ngươi đang ở bên trong nghỉ ngơi, ngươi đi vào làm gì?” Nhớ tới hoàng đế nhìn Niên tần với ánh mắt nóng rực. . . . . Có lẽ, không chỉ có nghỉ ngơi, hắn biếng nhác cười.

Vật nhỏ trước mắt, đúng là sói con mất tích một đêm.