Ma Thực điện hết sáng lại tối, suốt ngày đêm đều nhuốm một màu ảm đạm. Thường Tận khẽ lết thân thể lười biếng ra trước hiên, thẫn thờ nhìn ngắm những bông hoa xuyến chi đang thi nhau nở rộ. Bây giờ đang là nửa đêm. Hầu hết mọi người đã đi ngủ.
Thứ âm thanh duy nhất còn hiện hữu là tiếng gió thổi hòa với tiếng xào xạc của cây cỏ. Ngoài ra còn có tiếng thở dài của Thường Tận. Những thanh âm rầu rĩ này vốn dĩ nên được thay bằng tiếng cười đùa hoan hỉ. Thế nhưng trong vòng ngàn dặm đều im bặt chẳng chút động tĩnh.
Mới vài ngày trước, nàng còn đang cùng Tử Khiết ngắm hoa ở đây. Nàng còn nói đùa rằng những bông hoa này vì biết nàng đến mà khoe sắc. Vậy mà mới chớp mắt một cái, người kia đã biến mất mà chẳng để lại chút vết tích nào.
“Hóa ra tất cả chỉ là một màn kịch. Tất cả những ân cần, tất cả những ái ân mà chàng dành cho ta chỉ là giả dối. Thì ra thứ duy nhất mà chàng muốn là Ngũ linh thạch. Chỉ có mình ta ngu ngốc trao cho chàng những tình cảm sâu đậm nhất. Ta chẳng màng đến thù hận giữa hai giới để có thể ở bên chàng. Ta phải ngu ngốc đến mức độ nào mới có thể làm ra chuyện phi lý như vậy? Bây giờ nghĩ lại cảm thấy bản thân chẳng khác gì một con thiêu thân trong lửa. Ninh Tư đã từng cảnh báo, thế nhưng ta đều gạt qua một bên. Đến lúc này mới hiểu ra, làm việc theo cảm tính thì sớm muộn cũng bị chính sự cảm tính đó quật ngã. Thường Tận à, từ nay ngươi phải cứng rắn lên, từ nay không còn thứ gì gọi là tình yêu, chẳng còn thứ gì gọi là cảm xúc. Ngươi chỉ còn một mục tiêu duy nhất, chính là báo thù rửa hận, lấy lại công bằng cho những người đã khuất.”
Nàng vừa nghĩ vừa nắm chặt hai tay thành quả đấm. Đám hoa cỏ mọc ven tường cũng theo nắm đấm của nàng mà trở nên úa tàn. Nàng đứng vụt dậy, thay y phục, khoác lên mình bộ áo giáp màu đen lạnh lẽo. Nàng khẽ nhìn vào gương, đôi mắt nàng đã không còn màu đỏ, nhưng tại sao nàng lại cảm giác nó đang bùng cháy dữ dội như ngọn lửa.
Nàng buộc tóc cao nửa đầu, tay đeo giáp thép, giắt Thương kiếm ở bên lưng, rời khỏi phòng khi chuông báo trời sáng còn chưa vang lên. Khi Ninh Tư đến chính điện, hắn đã thấy Thường Tận ở đó từ lúc nào.
Thường Tận ngồi trên bảo tọa, thân thể trông như bất động nhưng lại có hàng ngàn luồng khí đang chuyển động liên tục quanh nàng. Ninh Tư bước vào, cắt ngang sự tập trung của nàng.
Thường Tận mở mắt, ánh nhìn tràn ngập sát khí như thể muốn san bằng toàn bộ Ngũ giới này. Ninh Tư phây phẩy quạt Thần Tịch, chậm rãi tiến lại gần, bộ dạng phóng khoáng như mọi khi.
- Ngươi đã hồi phục rồi chứ? – Thường Tận lên tiếng.
- Đương nhiên – Ninh Tư đáp – Có Ma tôn như ngươi đây trị thương, ta có thể không khỏi lại được sao?
- Vậy thì tốt. Ta cần ngươi làm một số việc.
Ninh Tư gập quạt lại, cười giả lả:
- Nhanh như vậy đã sai việc ta rồi. Nói đi, là việc gì?
- Ngươi cũng biết kế hoạch của ta rồi đó. Ta cần ngươi triệu tập một số quân tinh nhuệ, và chiêu mộ thêm những linh hồn khác trong Ma giới, bắt đầu luyện binh với cường độ lớn.
- Xem ra… lần này ngươi đã quyết tâm rồi.
- Đúng vậy. Mục tiêu lần này của chúng ta sẽ là Thiên tộc.
- Được. Chút chuyện nhỏ này cứ để ta làm.
Thường Tận gật đầu, quay lại tập trung vận khí tu luyện. Ninh Tư quay người rời khỏi, thủ pháp nhanh nhẹn như một cơn gió. Dưới sự chỉ huy của hắn, chỉ sau một tháng, Thường Tận đã có trong tay một đội quân tinh nhuệ hơn hai triệu người.
Nàng mỗi ngày đều đến quân doanh, vận công độ khí cho toàn bộ binh lính, giúp họ càng trở nên mạnh mẽ hơn. Nàng kiên trì như vậy suốt ba năm, nằm gai nếm mật, chờ ngày báo thù.
Một ngày nọ, hạ nhân đem đến cho nàng một phong thư màu đỏ, bên trên có gắn lông vũ khổng tước trắng. Nàng thư thái mở thư ra đọc, sau đó chẳng hiểu vì sao lại tức giận xé tan nó thành trăm mảnh. Từng mảnh thư bốc cháy thành than trước đôi mắt rực lửa của nàng.
- Xem ra ngươi đã nhận được tin. – Ninh Tư bước vào, khóe miệng khẽ nhếch lên như đang mỉa mai.
- Là thiệp mời từ Thiên cung – Thường Tận đáp.
- Thì ra là vậy. Bỏ đi, có gì đáng để tức giận chứ. Chẳng qua chỉ là một kẻ chẳng ra gì.
Thường Tận cười nhạt:
- Đúng vậy. Chỉ là một kẻ chẳng đáng để bận tâm.
…
Thượng Môn điện phủ kín sắc đỏ rực rỡ của hoa Cẩm Nhung. Xen kẽ là hàng loạt những chiếc đèn lồng trắng điểm xuyết dưới nền hoa đỏ. Hơn mười Tiên nga chạy tới chạy lui tất bật trang trí cho cảnh sắc thêm phần lộng lẫy.
Bên này thêm một chiếc cốc lưu ly, bên kia thêm một bộ chén ngọc. Sàn nhà cũng cần phải trải thêm thảm nhung màu trắng. Hai bên cửa ra vào treo thêm vài chiếc chuông gió xinh xinh. Mỗi khi có gió thổi qua, những chiếc chuông lại vang lên âm thanh trong trẻo đầy màu sắc hoan hỉ.
Chỉ còn ít giờ nữa thôi, đại hôn của thái tử Thiên tộc Hoa Tử Khiết và con gái Thủy thần Trịnh Bích Ngọc sẽ diễn ra dưới sự chứng kiến của hàng triệu con dân khắp ngũ giới. Vào giờ phút trọng đại này, Bích Ngọc cũng bận rộn không kém.
Nàng đang ở trong Thủy Thanh cung của mình vui vẻ thay y phục, trang điểm lộng lẫy. Ở Bích Ngọc có một vẻ đẹp gì đó rất riêng. Nàng ta không phải kiểu nữ tử sắc sảo tuyệt mỹ, nhưng lại mang một vẻ rất e lệ, kiêu sa. Ai cũng nói Bích Ngọc người giống như tên, có đôi mắt to tròn lại lấp lánh như hai viên ngọc quý. Âu đó cũng là điểm duy nhất nàng tự hào về bản thân.
Hai người Tử Khiết và Bích Ngọc cũng được xem là thanh mai trúc mã, thân thiết với nhau từ nhỏ. Trong lòng Bích Ngọc sớm đã xem Tử Khiết là người trong mộng duy nhất của mình. Nhưng Tử Khiết lại khác. Chàng luôn chỉ xem Bích Ngọc như em gái, không hơn không kém.
Hôm nay, trong khi Bích Ngọc đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ, thì Tử Khiết vẫn bị giam chặt trong Ninh Dương điện. Thiên đế hiểu rõ con trai mình sẽ tìm cách tẩu thoát, nên trước giờ đại lễ, một bước cũng không để chàng rời khỏi.
Tiên nga lần lượt bê những khay đầy ắp áo quần, mũ mão. Bọn họ cố gắng tới gần để thay đồ cho chàng nhưng Tử Khiết đều hất ra khiến cho đám Tiên nga vô cùng lo lắng sợ hãi. Bọn họ cuối cùng rốt cuộc lại phải đến cầu cứu Thiên hậu.
Khi Thiên hậu đến, toàn bộ lễ phục đều nằm vương vãi trên đất, hòa chung với nước và những đồ đạc khác. Thiên hậu nhẹ nhàng bước tới, kéo Tử Khiết vào lòng trấn an. Chàng trai trưởng thành đang tràn ngập hỏa khí bỗng chốc dịu dần xuống, thu mình lại như đứa trẻ lên ba, rúc vào lòng mẹ khóc nức nở.
Thiên hậu vỗ vỗ đầu chàng, dịu dàng nói:
- Tử Khiết ngoan. Con đã bao nhiêu tuổi rồi còn khóc tu tu như vậy. Hôm nay là ngày trọng đại, con phải lấy lại tinh thần, nhanh chóng phấn chấn lên mới được.
- Mẫu thân – Tử Khiết nói – Nếu người được định hôn với người mình không yêu, người sẽ thế nào?
- Ta biết, con đã có người trong lòng. Là đại ma đầu đó sao?
- Mẫu thân, nàng ấy không phải đại ma đầu. Nàng rất thiện lương, chỉ vì nàng là người của Ma tộc nên bị mọi người hiểu lầm. Người phải tin con.
- Được. Tử Khiết à. Mẫu thân tin con. Chỉ cần con thích, sau này chúng ta có thể cưới nàng ấy về làm thiếp.
- Chuyện này…
- Tử Khiết à, nếu con muốn nàng ta làm Chính thất thì không được đâu. Con cũng biết chúng ta cần có sự hậu thuẫn của Thủy thần. Con gái của hắn ta, nhất định phải được làm chính thất.
- Còn một chuyện nữa, mẫu thân. Người có thể cho con biết tình hình của Thường Tận được không? Con bị giam ở đây đã rất lâu rồi, một chút tin tức về nàng cũng không có.
- À, được thôi. – Thiên hậu đảo mắt ngần ngừ trước khi nói tiếp - Cũng không có gì to tát. Sau khi phụ vương đưa con trở về, Thường Tận có từng đến đây đòi người. Thế nhưng phụ vương nhất quyết không giao con ra. Nàng ta vì vậy cũng từ bỏ rồi.
- Chỉ vậy thôi sao? Phụ vương không làm khó gì nàng ấy chứ?
- Yên tâm – Thiên hậu vỗ vỗ tay Tử Khiết trấn an – dù sao nàng ta cũng là nữ nhân, ông ấy có thể làm gì chứ?
- Nhưng Phụ vương trước giờ vẫn luôn tìm cách đoạt lấy Ngũ linh thạch từ Thường Tận…
- Trước giờ có ai lấy được chưa? Phụ vương con có muốn cũng chẳng làm gì được…
- Nếu mẫu hậu đã nói vậy thì con yên tâm rồi…
- Vậy con sẽ đồng ý làm lễ chứ?
- Con…
- Chỉ cần con đồng ý, chuyện của Thường Tận ta hứa sẽ giúp con thành toàn.
…
Thiên hậu rời khỏi Ninh Dương điện, không quên phân phó hạ nhân đi truyền lệnh, toàn bộ Thiên cung bất kỳ ai cũng không được tiết lộ chuyện của Ma tôn Thường Tận. Tử Khiết ngây thơ tin lời của mẫu hậu mình. Từ trước đến nay, bà chưa từng nói dối chàng chuyện gì. Duy chỉ có lần này…
Tử Khiết đứng yên để hạ nhân thay lễ phục, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài khung cửa trắng xoá.
“Thường Tận, nàng nhất định phải đợi ta. Đợi việc này qua đi, ta sẽ tìm cách đường đường chính chính cưới nàng về. Ta sẽ tổ chức cho nàng một đại lễ trang trọng không kém gì chính thất. Dù có một chút ủy khuất, mong rằng nàng có thể vì tình cảm sâu đậm của ta dành cho nàng mà chấp nhận.”