Ân Lâm Sơ rời khỏi cửa hàng hoa, từ chối lời mời đưa về của tài xế, mang lẵng hoa bà Hoắc tặng lên xe, để tài xế đưa về.
Cậu muốn đến một chỗ khác, nghĩ thầm muốn tản bộ trên phố một lúc.
Từ hành tinh xa xôi đến đây đã một thời gian, trừ một lần ra ngoài cùng Hoắc Kiệu, cậu vẫn luôn ở Ân gia.
Nếu không chỉnh đàn dương cầm thì sẽ là tỉa cây trong vườn hoa, còn chưa kịp lượn lờ xem thành phố này.
Nếu đã được dịp ra ngoài, vậy cứ đi dạo xung quanh làm quen đường phố với bố cục tổng thể của thành phố này một chút.
Sau khi đến một nơi, cậu muốn mau chóng quen thuộc với địa hình nơi đó, nắm bắt sự phân bố cơ sở hạ tầng là thói quen của Ân Lâm Sơ.
Suy cho cùng nếu muốn phát triển thế lực của mình, thiên thời địa lợi nhân hòa một cái cũng không được phép thiếu.
Nhưng lần này cậu đến đây không phải để làm ông trùm xã hội đen, mà là tới nhận trừng phạt.
Tất nhiên là "nhân hòa" quan trọng hơn "địa lợi" rồi, cậu cũng không vội làm mấy chuyện này.
Nhân tiện hôm nay có cơ hội làm quen với phố xá, nhỡ đâu sau này còn có đất dụng võ.
Đương nhiên, cậu không phải có ý định bỏ của chạy lấy người.
Nhưng đời người éo le, khó tránh lật xe, nên phải phòng trước.
Ân Lâm Sơ vừa đi vừa nhìn bản đồ, như là một vị khách du lịch bình thường vừa đến một thành phố xa lạ.
Có bóng người lén lút đã bám đuôi cậu hai con phố, ngoại trừ mấy người cậu đã từng gặp mà đếm đầu ngón tay còn hết, cậu hoàn toàn không nghĩ ra ai muốn theo dõi cậu.
Chủ yếu là, còn một chiếc xe cứ bám sát phía sau, dường như là đang bảo vệ kẻ theo dõi kia, muốn người ta không phát hiện cũng khó.
Lật bản đồ trong tay, đồng thời cúi đầu, hòa vào nhóm người đi ra từ hẻm nhỏ bên cạnh, Ân Lâm Sơ vào trong hẻm, lặng lẽ chờ kẻ bám đuôi xuất hiện.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Ân Lâm Sơ đứng im tại chỗ, cho rằng kẻ bám đuôi ngu ngốc kia đang nôn nóng chạy về phía hẻm, cậu đúng lúc va vào hắn.
Tên bám đuôi hoảng hốt lùi về sau hai bước, theo bản năng muốn chạy trốn khi bị phát hiện, còn tính giơ tay che mặt.
Nhưng chợt nhớ ra mình tới đây làm gì, lại nghiêm chỉnh mà dừng bước, hiên ngang đứng đối diện Ân Lâm Sơ.
Kẻ kia là một cô gái trình gà, có lẽ là đang thực hành trước khóa học bám đuôi, nhưng thực hành thì thảm hại không nỡ nhìn.
Cô gái nhìn khoảng 17-18 tuổi, mặc một chiếc váy dài màu bạc hà, mái bằng, tóc dài sau lưng rối tung lên, nước da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp.
Nếu trong mắt không lộ ra nhiều địch ý như vậy thì sẽ là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp thanh thuần.
Khuôn mặt của cô gái này giống bà Hoắc đến bảy phần, không cần nói cũng biết thân phận của cô.
Ân Lâm Sơ đoán, đây chắc hẳn là em gái Hoắc Kiệu, Hoắc Yểu.
"Anh là Ân Lâm Sơ đúng không?" Hoắc Yểu nhìn trông thì dễ thương và ngoan ngoãn nhưng vừa nói cái thì đúng kiểu tên gì người nấy, nồng nặc mùi thuốc súng.
"Là tôi." Ân Lâm Sơ mỉm cười nói: "Xin hỏi cô đây là ai vậy?"
"Anh trai tôi là Hoắc Kiệu." Hoắc Yểu giang tay chặn trước mặt Ân Lâm Sơ, "Nghe nói anh là đối tượng kết hôn của anh trai tôi."
"Chắc thế." Thái độ của Ân Lâm Sơ không chút thay đổi, vẫn mỉm cười.
"Nói chắc vậy là sao?" Hoắc Yểu lớn tiếng, vô cùng không hài lòng với câu trả lời của cậu, "Phải là phải, không phải thì là không phải!"
Ân Lâm Sơ ung dung tự tại: "Rất nhiều chuyện không phải cứ nhất thành bất biến(1), có lẽ hôm nay phải nhưng ngày mai lại không phải nữa.
Sự đời khó lường, đâu thể nói được khi nào sẽ thay đổi đâu, vậy làm sao tôi có thể cho cô một câu trả lời khẳng định được?"
¹一成不变 - Nhất thành bất biến: ý chỉ một việc đã xảy ra rồi thì sẽ không thay đổi.
"Cũng đúng." Khí thế kiêu ngạo của Hoắc Yểu đã giảm đi một chút, cảm thấy cậu nói rất đúng, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, "Chuyện sau này thì để sau này hẵng nói, giờ tôi hỏi anh phải hay không phải?"
Ân Lâm Sơ nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Ừ, bây giờ thì tạm thời là phải."
Ý chí chiến đấu của Hoắc Yểu đã bay màu hơn nửa, trong chốc lát không nói lên lời.
Ban đầu định khiến Ân Lâm Sơ thấy khó mà bỏ, chủ động từ hôn.
Ngờ đâu đối phương lại chủ động bày tỏ không chắc chắn về mối quan hệ này, hoàn toàn phá hỏng hàng phòng ngự của cô.
Lúc đầu nghĩ rằng, nếu đối phương không đồng ý từ hôn, cô phải nghĩ cách gì mới khiến cậu nghe lời.
Thậm chí nếu cần, cô còn không ngại dùng nắm đấm —— tất nhiên là không phải cô đấm.
Dù sao thì mấy tên con trai lớn lên cùng nhau kia đều học ở trường quân đội, nhờ bọn họ làm mấy việc cỏn con này chắc chẳng từ chối đâu.
Nhưng thái độ không màng hôn ước này của cậu giống như cậu đang đối xử với một thứ bình thường vậy.
Nó cứ ở đây, tôi cũng đâu làm gì được.
Hoắc Yểu hoàn hồn, nghiêm túc nói lời thoại đã chuẩn bị trước.
"Anh đừng tưởng rằng có hôn ước với anh trai tôi là có thể dễ dàng kết hôn ngay.
Anh trai tôi có người thương, thích từ rất lâu rồi, bọn họ nhất định sẽ ở bên nhau.
Làm gì có chuyện loại người đột nhiên xuất hiện như anh có thể chen chân vào được."
Lời nói từ cái miệng nhỏ nhắn màu đỏ của Hoắc Yểu có sức sát thương như bắn súng sáu nòng, đùng đùng nhả chữ, Ân Lâm Sơ cảm thấy thật thú vị.
"Giá trị chịu ngược +2, 13/100."
Có thêm điểm!
Lời cô nói có một thông tin quan trọng, Hoắc Kiệu có người thương lâu rồi.
Nhưng hai người không có yêu đương, vậy chẳng phải là ánh trăng sáng² sao?
² Ánh trăng sáng: gốc là Bạch nguyệt quang.
Dùng để chỉ người hay vật mà mình muốn nhưng không có được.
Truyện chỉ được đăng trên w/a/t/t//p/a/d AnhLam267.
Bây giờ Ân Lâm Sơ khá thích đứa em gái này, không những cho cậu điểm còn đưa tin tốt cho cậu.
Cậu không kìm được nhìn cô bằng ánh mắt tán thưởng.
Tên này bị điếc à, nghe thấy chồng sắp cưới của mình có người thương mà vẫn cười được? Hoắc Yểu cảm thấy quá nhảm nhí! Ân Lâm Sơ này là vì muốn ở cạnh anh trai mình, đúng là không từ thủ đoạn mà!
"So anh với anh ấy, anh ấy rực rỡ chói mắt như ngôi sao trên bầu trời, ai ai nhìn thấy đều sẽ thích anh ấy.
Hơn nữa, anh ấy sẽ sớm trở về.
Tôi khuyên anh nên từ bỏ đi, nếu không đến lúc ấy người tổn thương chính là anh."
Cái miệng nhỏ của Hoắc Yểu bô bô (*), ném chữ xong quay người bỏ chạy, lên chiếc xe chờ ở ven đường.
(raw là 霍窈小嘴叭叭的, tra bên baidu thì nó là từ tượng thanh, mô tả âm thanh đóng mở môi, là âm Đông Bắc, biểu thị lời nói xúc phạm.)
Bám đít người khác, bị phát hiện còn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Nhả một đống chữ rồi co giò bỏ chạy, hành vi thô lỗ gì đây hả? ¯ _ (ツ) _ / ¯
Ân Lâm Sơ đứng im tại chỗ, suy nghĩ những lời cô vừa nói, bỗng nhiên thấy buồn cười.
Ngôi sao? Sai bét, người kia phải là ánh trăng mới đúng.
Không, lệch đường ray rồi.
Trọng tâm chính ở đây là người Hoắc Kiệu thích sắp về rồi.
Chỉ đe dọa cậu chút chút thế cậu cũng chẳng mất cái gì, nếu thật sự có người như vậy xuất hiện, chẳng phải là tuyệt vời lắm lắm sao?
Cậu chưa ăn thịt heo, nhưng cũng đã thấy heo chạy, những câu chuyện rớt nước mắt mà hàng xóm - aka nữ chính khốn khổ - kể thì cậu vẫn nhớ.
Tuy hiện tại, biểu hiện của Hoắc Kiệu vẫn bình thường, chờ người anh thích xuất hiện, nhất định sẽ là một màn gió tanh mưa máu.
Nghĩ vậy, cậu như được bơm máu gà.
Ân Lâm Sơ cất bản đồ trong tay, quyết định về nhà cái đã.
Cậu sẽ tìm cơ hội gặp người cha không sống được bao lâu kia, trân trọng mỗi giây phút ông còn sống.
Chung quy thì ông ta cũng sắp đi chầu trời, điểm có thể kiếm không được phép thiếu dù chỉ một.
Đến giờ cơm tối, Cao Ngọc Lê hiếm thấy ở nhà ngồi trên bàn cơm.
Trong khoảng thời gian này, lấy lý do chăm sóc Ân Vinh nên bà luôn ở bệnh viện, hầu như không ăn cơm cùng bọn họ.
Hôm nay không biết sao lại về.
Bà thấy Ân Lâm Sơ, chủ động tươi cười chào hỏi cậu: "Lâm Sơ, lẵng hoa kia là bà Hoắc đưa cho con à?"
"Vâng."
Ân Lâm Sơ ngay lập tức hiểu ra, bà chỉ muốn tìm hiểu nội dung câu chuyện mà cậu với bà Hoắc nói hôm nay thôi.
Nhưng mà cũng chẳng có chuyện gì phải giấu diếm.
Quả nhiên, Cao Ngọc Lê vui mừng hỏi: "Bà Hoắc nói gì với con vậy?"
Ân Lâm Sơ đau thương nói: "Bà ấy nói cha sắp không trụ nổi, nên muốn tổ chức đám cưới sớm.
Dì à, có thật là vậy không?".